Thế nhưng khi Vương Diệu Hoa bước tới sân thì đã phải khựng người lại. Sắc mặt anh ta tái nhợt trông vô cùng khó coi.
Cảnh tượng trước mắt khiến Vương Diệu Hoa bị sốc. Mấy trăm cao thủ Mãnh Hổ Môn đã bị một cô gái đánh cho tới mức không thể phản kháng lại.
Làn da cô gái biến thành màu tối còn đôi mắt thì sáng rực một màu đỏ trông vô cùng đáng sợ.
Đám thuộc hạ của anh ta ai cũng được huấn luyện đặc biệt. Vậy mà khi đối đầu với cô gái thì chỉ có thể bị đánh cho te tua.
Từng tên một bị đánh bay ra ngoài.
Chúng đập mạnh lên tường, xuống đất, thậm chí là cả nóc nhà.
Môn chủ Mãnh Hổ Môn sững người.
Cô gái này rốt cuộc là ai vậy?
Sao lại có thể đáng sợ đến như vậy chứ?
Sau tầm nửa tiếng, tất cả đám thuộc hạ đã bị hạ gục.
Mấy trăm con người lại chẳng làm gì được một cô gái.
Quá đáng sợ.
Thật sự quá đáng sợ.
"Cô…là ai?”
Vương Diệu Hoa chỉ về phía cô gái và nói với vẻ lắp bắp.
Tiểu Điệp với ánh mắt lạnh như băng đi về phía Vương Diệu Hoa.
“Tôi nói cho cô biết, cô đừng có bước qua đây, nếu như cô dám…”
Bốp!
Tiểu Điệp tát bốp lên mặt Vương Diệu Hoa khiến cho anh ta giống như con quay quay mấy vòng trong không gian rồi đập mạnh xuống đất.
Miệng anh ta rỉ máu.
“Tôi với cô không thù không oán, tại sao cô lại ra tay với tôi?”
Trước đó Vương Diệu Hoa chưa từng gặp Tiểu Điệp. Anh ta thật sự không hiểu rốt cuộc mình đã đắc tội gì với đối phương?
“Từ nay về sau anh phải nghe theo lời của tôi”.
Giọng nói của Tiểu Điệp vô cùng kỳ lạ, vô cùng khó nghe, nó giống như tiếng của kim loại va vào nhau vậy.
Vương Diệu Hoa bịt tai lại, anh ta bỗng cảm thấy buồn nôn.
“Tôi…”
Vương Diệu Hoa còn chưa kịp nói hết câu thì Tiểu Điệp đã siết cổ anh ta.
“Từ nay về sau anh phải nghe theo lời của tôi. Anh có ý kiến gì sao?”
Khụ khụ!
Vương Diệu Hoa ho khù khụ.
“Anh đồng ý hay không?”
Ngô Tuấn Kiệt ở bên cạnh giống y như một khúc gỗ không dám nhúc nhích. Anh ta không dám cả thở mạnh.
“Không thành vấn đề, tôi đồng ý”.
Tục ngữ có câu còn người còn của. Chỉ cần còn sống được. Chẳng có gì quan trọng hơn việc sống, sẽ có một ngày anh ta làm lại từ đầu.
“Vậy còn tạm được”.
Tiểu Điệp ném Vương Diệu Hoa qua một bên.
…
Tại Huyền Vũ Môn.
“Mãnh Hổ Môn đã thật sự bị tiêu diệt rồi sao?”
Môn chủ Huyền Vũ Môn đứng bật dậy, sắc mặt vô cùng khó coi.
Anh ta thật sự không ngờ, thực lực của đối phương lại đáng sợ như vậy. Thật sự nằm ngoài sức tưởng tượng của anh ta.
Bạch Thiên Không thở dài. Nhớ lại những lời Tần Cao Văn từng nói, Bạch Thiên Không thật dở khóc dở cười.
Anh ta vốn tưởng rằng, đối phương chỉ ăn nói ngông cuồng mà thôi. Giờ phát hiện ra anh ta đã sai thật sự rồi.
Tần Cao Văn thật sự rất mạnh.
“Vậy giờ môn chủ cảm thấy chúng ta nên làm gì?"
Bạch Thiên không nhìn môn chủ Huyền Vũ rồi nói.
Môn chủ Huyền Vũ Môn bật cười, để lộ vẻ chế nhạo. Anh ta vốn nghĩ đám thuộc hạ của mình có thể đối phó dễ dàng đối với Tần Cao Văn. Giờ xem ra anh ta đã lầm.
Đối phó với Tần Cao Văn là điều không thể.
Hành động sỉ nhục Tần Cao Văn trước đó của Bạch Thiên Không chắc chắn đã khiến đối phương cảm thấy oán hận, e rằng anh sẽ truy cứu bọn họ tới cùng.
Vậy tới khi đó chết chắc rồi.
“Đại ca, bên ngoài có người xông vào!”
Môn chủ Huyền Vũ Môn khựng người.
“Là Tần Cao Văn phải không?
Tên thuộc hạ lắc đầu: “Không phải, là một cô gái. Một cô gái với làn da đen".
Hai người nghe thấy vậy bèn cảm thấy nghi ngờ.
Một cô gái mà lại có gan xông vào địa bàn của họ sao?
Cô ta chán sống rồi chắc?
“Là ai vậy?”
Tên thuộc hạ trả lời: “Tôi cũng không biết, môn chủ ra xem thế nào”.
“Được!”
Khi hai người ra tới bên ngoài thì thật sự đã bị sốc.
Họ thật không ngờ một cô gái lại có được sức chiến đấu tới mức như vậy.
Sự đáng sợ của cô gái đã vượt xa sức tưởng tượng của bọn họ. Đám thuộc hạ từng tên bay bật ra giống như diều đứt dây.
Trong chớp mắt toàn bộ tay chân của họ đã bị đánh bại hoàn toàn.
Môn chủ sững người.
“Cô là ai?”
Môn chủ Huyền Vũ Môn đứng trước mặt Tiểu Điệp, lắp bắp hỏi.
Tiểu Điệp không hề trả lời anh ta. Giờ cô gái không có thời gian và cũng không có tâm trạng.
Cô gái tiến sát về phía môn chủ Huyền Vũ. Anh ta thấy vậy bèn để lộ ra vẻ sợ hãi bất an.
“Tôi nói cho cô biết, cô đừng có lại đây. Nếu cô dám ra tay với tôi thì đừng trách sao tôi không khách sáo”.
Tiểu Điệp không nhịn được đành bật cười.
Cô gái dường như vừa mới nghe một câu chuyện phiếm vậy.
Gã này dám uy hiếp mình sao?
Bụp!
Tiểu Điệp đấm thẳng vào ngực đối phương khiến anh ta bay bật ra và nôn ra một ngụm máu tươi.
Bạch Thiên Không chứng kiến cảnh tượng đó bèn vội vàng ra tay. Nhưng anh ta sao có thể là đối thủ của Tiểu Điệp. Cú tát của cô gái khiến cho anh ta bay bật ra sau.
Thực lực của người này quá mạnh, quá đáng sợ, vượt xa sức tưởng tượng của cả hai người.
Cả hai đều bị dọa sợ hết hồn.
Tiểu Điệp chắp tay sau lưng, đi về phía môn chủ Huyền Vũ.
“Từ ngày hôm nay, anh phải nghe theo lời của tôi, rõ chưa?”
Môn chủ Huyền Vũ là một người rất có bản lĩnh.
Để có thể giúp Huyền Vũ Môn tỏa sáng, anh ta đã chịu không ít uất ức. Giờ muốn bắt anh ta cống dâng toàn bộ thành quả của mình cho người khác thì chắc chắn là điều không thể.
“Tôi nói cho cô biết, đừng hòng!”
Rắc!
Tiếng xương gãy giòn giã vang lên. Cánh tay của môn chủ bị gãy rời khiến anh ta gào thét thảm thiết vì đau đớn.
“Tôi hỏi lại anh một lần nữa. Rốt cuộc anh có đồng ý hay không?”
Một chủ Huyền Vũ Môn toát mồ hôi hột, cơ thể run lẩy bẩy.
Khi anh ta định lên tiếng thì Bạch Thiên Không ở bên cạnh đã vội vàng quỳ xuống trước mặt Tiểu Điệp.
“Không thành vấn đề, tôi đồng ý, tôi đồng ý yêu cầu của cô!”
Tiểu Điệp thản nhiên gật đầu.
“Cả hai người đứng dậy!”
Môn chủ Huyền Vũ Môn còn định nói gì đó nhưng Bạch Thiên Không đã đánh mắt ra hiệu.
Đây không phải là lúc thể hiện nghĩa khí.