“Chuẩn bị quà?”.
Hắn nhìn đại cả hỏi: “Chuẩn bị quà gì?”.
Vương Diệu Hoa trả lời: “Đương nhiên quà đi thăm anh Tần rồi”.
Bây giờ cách anh ta gọi Tần Cao Văn cũng đã thay đổi, gọi luôn là anh Tần.
Tên đàn em kia lập tức hiểu ra Vương Diệu Hoa định làm gì, anh ta định thay đổi lại lập trường đi nịnh bợ Tần Cao Văn.
Bây giờ chỉ cần là người có mắt thì đều có thể nhìn ra, một ngày nào đó, Tần Cao Văn có thể trở thành một anh hùng hào kiệt trứ danh một phương.
Nhất định phải nắm chắc cơ hội này.
Tạo quan hệ tốt với Tần Cao Văn.
“Em biết rồi”.
…
Tần Cao Văn đang ngồi trong phòng đọc sách.
“Bố!”.
Đóa Đóa chạy từ cửa vào, khuôn mặt nở nụ cười, nhào đến bên Tần Cao Văn.
“Bên ngoài có người tìm bố!”.
Lấy tay xoa đầu Đóa Đóa, Tần Cao Văn dịu dàng hỏi: “Ai tìm bố thế?”.
Đóa Đóa trả lời: “Con cũng không biết, tại chú ý trông lạ lắm, chú ấy mang cho bố rất nhiều quà, nói là có việc quan trọng tìm bố”.
“Bố ra ngay”.
Mấy phút sau, Tần Cao Văn đã ra đến phòng khách, Vương Diệu Hoa ngồi trên ghế sofa vội vàng đứng dậy, sắc mặt vô cùng kính cẩn.
“Chào anh Tần!”.
Vương Diệu Hoa cúi người chào Tần Cao Văn.
Tần Cao Văn ung dung đáp: “Đến tìm tôi có việc gì?”.
Anh ta đưa chỗ quà đã chuẩn bị từ trước cho Tần Cao Văn.
“Anh Tần, đây là một chút tâm ý tôi chuẩn bị cho anh, mong anh nhận cho”.
Tần Cao Văn chỉ lãnh đạm nhìn một cái.
“Anh làm vậy là có ý gì?”.
Ngồi trên ghế, Tần Cao Văn ung dung nói: “Trước đây tôi đến tổ chức Long Đằng của anh, thì bị anh đuổi ra, giờ lại tặng quà cho tôi, hành động này của anh tôi không hiểu”.
Vương Diệu Hoa lấy tay lau mồ hôi trên trán, ánh mắt đầy sợ hãi.
“Anh Tần, trước đây là do tôi không tốt, có mắt mà không thấy Thái Sơn, hi vọng anh đừng để bụng”.
Bảo anh đừng để bụng?
Định đùa chắc?
Tần Cao Văn anh vẫn chưa khoan dung độ lượng được đến mức đó.
“Cút về cho tôi”.
Tần Cao Văn chỉ ngón tay ra ngoài cửa dứt khoát nói: “Giờ tôi không muốn nhìn thấy anh”.
Sắc mặt Vương Diệu Hoa thay đổi.
“Anh Tần đang nói gì thế?”.
Bốp!
Lời anh ta còn chưa nói hết, đã bị Tần Cao Văn tát mạnh một cái vào mặt.
Sau đó anh lớn tiếng quát: “Tôi bảo anh cút đi ngay cho tôi, anh không nghe thấy à?”.
“Được, tôi đi, tôi đi ngay!”.
Vương Diệu Hoa có thể cảm nhận được, lúc này Tần Cao Văn đang rất tức giận, nếu tiếp tục ở lại nơi này e rằng sẽ lành ít dữ nhiều.
Đừng nói là Vương Diệu Hoa, cho dù là cả cái tổ chức Long Đằng cũng không dây được vào Tần Cao Văn.
Thấy đối phương quay người rời đi, Đóa Đóa lại vội vàng đến bên cạnh bố.
“Bố ơi, chú đó có phải là người xấu không?”.
Câu nói của con gái khiến Tần Cao Văn thấy kỳ lạ.
“Sao con lại nói thế?”.
Đóa Đóa ngẩng mặt lên, nghiêm túc nói: “Tại vì con nghĩ là những người đối đầu với bố đều là người xấu”.
Tần Cao Văn cười, không nói gì.
…
“Mãnh Hổ Môn bị Tần Cao Văn tiêu diệt rồi”.
Một trong mấy tên thuộc hạ nói với một ông già.
Ông già nói: “Tất cả những việc này đều nằm trong dự liệu của tôi, không có gì đáng nói cả”.
“Vậy ông thấy tiếp theo nên làm thế nào?”.
Tên thuộc hạ đó hỏi ông già.
Cầm chén rượu đặt rở trên bàn lên, nhấp một ngụm, trên mặt ông ta lộ ra biểu cảm ung dung tự tại, tất cả những điều này đều nằm trong tay ông ta.
Sức mạnh của Mãnh Hổ Môn thực sự không phải yếu, nhưng nếu muốn trừ khử Tần Cao Văn thật là khó như lên trời.
Ông ta sớm đã lường trước được điều đó.
“Gọi Tiểu Điệp đến đây”.
“Vâng!”.
Tên thuộc hạ đi ra ngoài.
Sau hai phút, Tiểu Điệp đi từ ngoài vào, giờ đây cô ấy đã thay đổi rất nhiều so với trước đây.
Tiểu Điệp bây giờ đã mất đi làn da trắng như tuyết, thay vào đó là một màu nâu bánh mật, như được nhuốm mực vậy, ánh mắt cũng không còn sáng trong.
Cô ấy hiện tại vô cùng mạnh mẽ.
“Chủ nhân tôn kính, ngài tìm tôi có việc gì?”.
Tiểu Điệp cúi người chào ông lão.
“Tiểu Điệp, sắp tới tôi có việc muốn giao cho cô làm, cô có đồng ý giúp tôi không?”.
Tiểu Điệp vội vàng trả lời: “Giúp đỡ chủ nhân là niềm vinh hạnh của tôi”.
“Tốt, chuyện là thế này…”.
Ông lão nói kế hoạch sắp tới cho Tiểu Điệp, cô ấy nghe xong thì liên tục gật đầu.
“Tôi hiểu rồi, thưa chủ nhân”.
“Đi ra đi!”.
Tiểu Điệp tiếp tục nói: “Chủ nhân yên tâm, ba ngày nữa tôi nhất định sẽ lấy đầu Tần Cao Văn xuống cho chủ nhân”.
“Tôi tin là cô có bản lĩnh đó”.
Ông già nói với Tiểu Điệp.
…
“Tình hình thế nào rồi môn chủ?”.
Thấy Vương Diệu Hoa đi từ ngoài cửa vào, Ngô Tuấn Kiệt vội vàng chạy ra, hỏi một cách vô cùng lo lắng.
Hắn lúc này rất sợ Tần Cao Văn sẽ thực sự nghe ý kiến của Vương Diệu Hoa, qua lại với tổ chức Long Đằng, đến lúc đó hắn nhất định sẽ trở thành vật hi sinh.
“Đừng nhắc nữa”.
Vương Diệu Hoa phiền muộn nói: “Hôm nay tôi đi tìm Tần Cao Văn, người ta không nể tình, còn giáng cho tôi mấy cái tát nữa”.
Nghe thấy thế, Ngô Tuấn Kiệt như đặt được một tảng đá trong lòng xuống.
Việc này chứng tỏ một điều, Tần Cao Văn không hề có dấu hiệu hợp tác với Vương Diệu Hoa, mối quan hệ giữa họ bây giờ vẫn như nước với lửa.
Đối với Ngô Tuấn Kiệt là một điều tốt.
Nếu như vậy, hắn vẫn sẽ là cánh tay phải của Vương Diệu Hoa, cho dù đối phương có định trừ khử hắn, thì cũng sẽ phải cân nhắc.
Người thê thảm nhất trên đời, chính là người không có giá trị lợi dụng.
“Vậy theo môn chủ thì tiếp theo chúng ta nên làm gì?”.
Ngô Tuấn Kiệt hỏi Vương Diệu Hoa.
Vương Diệu Hoa rất đau đầu.
Anh ta không biết.
“Tôi có việc này hỏi anh đây! Lúc trước là anh bảo tôi đuổi Tần Cao Văn đi, bây giờ anh nên chịu trách nhiệm chứ nhỉ?”.
Sắc mặt Ngô Tuấn Kiệt có vẻ khó coi.
“Môn chủ, tôi…”.
Anh ta không muốn đôi co với Ngô Tuấn Kiệt.
“Thôi, im đi!”.
Anh ta dựa vào ghế, lấy tay day trán, đầu đau lên từng cơn khủng khiếp.
Trước đây cứ tưởng Mãnh Hổ Môn mới là kẻ địch lớn nhất của tổ chức Long Đằng.
Sau khi Tần Cao Văn xuất hiện mới nhận ra, suy nghĩ của anh ta thật là ngu xuẩn.
Thủ đoạn của đối phương còn đáng sợ hơn Mãnh Hổ Môn nhiều.
Hơn nữa còn một mình chấp tất.
“Đại ca, không hay rồi!”.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!