Vương Tuyết cảm thấy hơi đau đầu, cơ thể cứng đờ tại chỗ không thể động đậy, cảnh tượng vừa mới xảy ra giống như đang nằm mơ vậy.
Dù thế nào Vương Tuyết cũng không ngờ được, nhân vật mà mọi người cho là vô dụng lại lợi hại như vậy.
Xem ra là mình đã coi thường anh ta.
Tần Cao Văn chậm rãi bước tới chỗ Vương Tuyết.
“Đúng là không nhận ra, anh Tần lại lợi hại như vậy, tôi rất khâm phục”.
Vương Tuyết cố gắng giữ bình tĩnh.
Tần Cao Văn lạnh lùng nói: “Cô còn lời nào muốn trăn trối hay không?”.
Ầm!
Câu nói này khiến đầu óc Vương Tuyết trống rỗng, ngũ quan vô cùng tinh xảo của cô ta tràn ngập vẻ sợ hãi.
Cô ta cố gắng giữ bình tĩnh: “Anh Tần, anh nói vậy là có ý gì? Anh đừng dọa tôi sợ”.
Tần Cao Văn lạnh lùng nói: “Cô cho rằng bây giờ tôi có tâm tư để đùa với cô sao?”.
Vốn dĩ trước đó Tần Cao Văn không hề nghĩ sẽ ra tay với Vương Tuyết. Đây là mâu thuẫn giữa anh và Tào Vân, Vương Tuyết là người vô tội, không nhất thiết phải bị liên lụy bởi việc này.
Nhưng cô ta lại chạm đến giới hạn của anh hết lần này đến lần khác. Không những chửi mắng anh mà còn thường xuyên chế giễu, thậm chí giết chết Hà Thắng Vũ.
Tần Cao Văn không thể chấp nhận được sự thật này.
Nghĩ rằng một Thanh Long Môn nhỏ bé là có thể khiến anh cảm thấy sợ sao?
Đúng là nực cười.
Khi xưa Tần Cao Văn tung hoành thế giới ngầm, bao nhiêu tổ chức đỉnh cao quốc tế còn không làm gì được anh. Anh lại sợ một Thanh Long Môn hay sao?
“Tôi cầu xin anh, anh Tần, tôi biết lỗi rồi”.
Giờ phút này, Vương Tuyết không nghĩ được gì nhiều. Chỉ cần có thể sống sót, dù có bảo cô ta làm gì cũng không thành vấn đề.
Trong lòng cô ta vô cùng hối hận, sớm biết thực lực của Tần Cao Văn đạt đến trình độ này, có cho cô ta mấy trăm lá gan, cô ta cũng không dám tùy tiện làm bậy.
Thế này không phải là đâm đầu vào chỗ chết hay sao?
“Bây giờ cô hết cơ hội rồi”.
Tần Cao Văn đưa tay bóp cổ Vương Tuyết.
Cô ta dùng hết sức phản kháng muốn thoát ra khỏi sự kìm kẹp của anh, nhưng thực lực hai người quá chênh lệch, dù cô ta có cố gắng thế nào cũng vô ích.
Vương Tuyết cảm giác được hô hấp trở nên khó khăn, cơ thể cũng dần cứng lại, đầu óc trống rỗng.
Rắc!
Tiếng động rõ rệt vang lên, cổ của Vương Tuyết bị bóp gãy. Đầu cô ta nghẻo sang một bên, hai mắt trắng dã, không còn sinh mệnh.
Cô ta đã chết.
…
Ở nhà họ Vương.
Bố của Vương Chấn Hoa đang ngồi trên ghế sofa, vẻ mặt hiện rõ vô cùng sốt ruột.
Tính đến nay Tần Cao Văn đã đến đó hơn một tiếng đồng hồ. Theo lý mà nói, cậu ta đã bị người của Thanh Long Môn giải quyết, bọn họ nên gửi tin tức về sớm mới phải. Vì sao đến bây giờ vẫn không có manh mối nào?
“Chấn Hoa!”.
Giây lát sau, Vương Chấn Hoa từ ngoài cửa đi vào, anh ta khom người thật sâu trước mặt bố.
“Có chuyện gì vậy bố?”.
Bố của Vương Chấn Hoa hỏi: “Người của Thanh Long Môn vẫn chưa gửi tin tới sao?”.
Bây giờ, ông ta không đợi được nữa, chỉ muốn nhìn thấy Tần Cao Văn bị người ta giết chết càng sớm càng tốt.
Vương Chấn Hoa đáp: “Người bên đó vẫn chưa gửi tin tới, nhưng bố đừng lo, con dám bảo đảm cùng lắm là nửa tiếng nữa, đầu của Tần Cao Văn nhất định sẽ được mang về đây”.
“Mong là vậy”, bố của Vương Chấn Hoa ngồi trên ghế sofa, vẻ mặt hơi nghiêm trọng.
Ông ta khoanh hai tay trước ngực, thở dài.
Tần Cao Văn từng sáng tạo kỳ tích không chỉ một lần, mỗi lần đều biến nguy hiểm thành bình yên vào thời khắc quan trọng nhất, chuyển bại thành thắng.
Nói không chừng lần này cậu ta thật sự có thể tiêu diệt Thanh Long Môn.
Nếu thật như vậy thì cậu ta quá đáng sợ.
Lại nửa tiếng nữa trôi qua mà vẫn không có tin tức gì, sắc mặt của bố Vương Chấn Hoa khó coi vô cùng. Dự cảm chẳng lành trong bụng cũng trở nên mãnh liệt hơn.
Ngay cả Vương Chấn Hoa luôn theo chủ nghĩa lạc quan, trong lòng cũng dần phủ lên một tầng mây mù. Hình như mọi việc đã vượt ngoài tầm kiểm soát của bọn họ.
Tít tít!
Đúng lúc đó, điện thoại của Vương Chấn Hoa vang lên tiếng báo hiệu. Anh ta mở ra thì thấy một đoạn video được gửi tới, người gửi chính là Tần Cao Văn.
Vương Chấn Hoa không khỏi run tay. Chuyện gì thế này? Chẳng lẽ Tần Cao Văn vẫn chưa chết, vẫn còn có thể gửi tin nhắn cho anh ta?
Anh ta nuốt nước bọt, cổ họng vô thức phát ra tiếng ừng ực, sau đó mở đoạn video đó ra.
Nội dung trong video hiện lên trước mắt Vương Chấn Hoa, xem xong anh ta lại tràn đầy kinh hãi.
Sao… sao lại như thế?
Vương Chấn Hoa cấu vào bắp đùi mình, cơn đau rõ rệt truyền tới, báo cho anh ta biết đây không phải đang nằm mơ, mà là hiện thực.
Tần Cao Văn không những không chết mà còn tiêu diệt cả Thanh Long Môn.
Sao hắn có thể làm được?
“Con ở đó xem cái gì thế?”.
Vừa rồi ông ta liên tục gọi con trai mấy tiếng, nhưng anh ta lại không trả lời, trong lòng ông ta có chút bất mãn, hét lớn.
Vương Chấn Hoa chậm rãi quay người lại. Anh ta có vẻ vô cùng căng thẳng, đến trước mặt bố mình, đưa điện thoại cho ông ta.
“Bố, bố tự mình xem thì hơn”.
Bố Vương Chấn Hoa mở đoạn video đó ra, xem xong thì sắc mặt trắng bệch, trong mắt ngập tràn nỗi sợ hãi, tim lập tức nặng trĩu.
Rất rõ ràng, xuất hiện kết quả thế này vượt ngoài dự liệu của ông ta.
Bố Vương Chấn Hoa luôn cho rằng Tần Cao Văn chắc chắn sẽ chết, nào ngờ vào thời điểm quan trọng, anh lại tạo nên kỳ tích một lần nữa, tát mạnh vào mặt ông ta.
Vương Chấn Hoa nói với bố mình: “Bố…”.
“Bố biết rồi”, bố Vương Chấn Hoa ngắt lời con trai.
Chuyện này quả thật vượt ngoài sự tưởng tượng của ông ta.
Ông ta vốn cho rằng không cần đến ba cao thủ cấp bậc võ vương ra tay với Tần Cao Văn, chuyện này cũng có thể chấm dứt. Bây giờ xem ra, ông ta đã quá xem thường Tần Cao Văn.
“Cứ coi như chưa xảy ra chuyện gì”, ông ta nói với Vương Chấn Hoa.
“Con hiểu rồi”.
Chỉ còn lại vài ngày cuối cùng.
…
Vương Thuyền Quyên đi đi lại lại trong phòng, mặt có vẻ sốt ruột.
Vì sao đến bây giờ Tần Cao Văn vẫn chưa quay lại, liệu có phải đã xảy ra chuyện gì bất trắc hay không?
Nếu anh thật sự có mệnh hệ gì, vậy mình và con gái phải làm sao?
Lẽ nào hai mẹ con cô lại phải sống những ngày tháng như trước kia sao?
Chỉ nghĩ tới khoảng thời gian đầy nhục nhã thảm thương ấy, Vương Thuyền Quyên đã cảm thấy sợ hãi.
Thực lực của Thanh Long Môn mạnh như vậy, bản lĩnh của Tần Cao Văn cũng rất lợi hại, nhưng người ít địch đông chắc chắn anh sẽ lành ít dữ nhiều.
Anh nhất định phải trở về bình yên!
Cốc cốc cốc!