Tất cả đều cưới phá lên.
Đến cả thợ cắt ngọc cũng cảm thấy nếu cắt phiến đá này ra thì chỉ tốn thời gian. Có thể thấy, bên trong chẳng thể có nổi ngọc ngà gì.
Nhạc Sơn Hà lạnh lùng nói: “Anh Tần, anh thua rồi, tốt nhất quỳ xuống dập đầu đi là vừa”.
“Đá của tôi còn chưa cắt, sao anh biết là tôi sẽ thua?”
Tần Cao Văn vốn không phải là người nghe theo mệnh lệnh của người khác. Chưa tới cuối cùng thì anh sẽ không bao giờ từ bỏ.
“Sao anh cứ phải làm những việc mất công vô ích vậy, tiếp tục như thế có ý nghĩa gì không?”
Tần Cao Văn nghiêm túc trả lời:
“Chỉ có những người không hiểu về giám định ngọc thì mới cảm thấy đây là một phế phẩm. Tiếp theo tôi sẽ cho các người biết thế nào là ngọc thật sự”.
Nếu thợ cắt ngọc đã không muốn ra tay thì Tần Cao Văn sẽ đích thân làm. Anh cầm lấy con dao của đối phương.
Tần Cao Văn bước tới trước mặt, giơ con dao lên, chậm rãi chém xuống phiến đá khiến phiến đá kêu răng rắc.
Sau đó phiến đá dần nứt ra. Lớp bề mặt đầu tiên hiện ra không nằm ngoài dự đoán, là một lớp đá bình thường, chẳng có gì.
Nhạc Sơn Hà thầm nghĩ: “Tần Cao Văn, hôm nay dù anh có làm gì thì cũng không thay đổi được sự thật đâu, anh thua chắc rồi”.
Cách này có thể nói là một mũi tên trúng hai đích. Không những có thể sỉ nhục Tần Cao Văn trước mặt mọi người mà còn có thể lấy được một món tiền từ tay anh, lại còn khiến thiện cảm của Thiến Thiến dành cho anh bị giảm xuống nữa.
Đợi đến một ngày Phùng Thiến Thiến đã hoàn toàn mất đi cảm xúc với Tần Cao Văn thì khi đó Nhạc Sơn Hà sẽ có cơ hội.
“Tôi thật không hiểu anh ta còn cố gắng làm cái gì?”
“Trong phiến đá này làm sao mà có ngọc được?”
“Chắc chắn là não có vấn đề”.
…
Dù người khác có chế nhạo như thế nào thì Tần Cao Văn vẫn không hề bận tâm. Anh tiếp tục cắt từng lớp đá, một lúc sau thì tình hình có sự thay đổi.
Đám đông mơ hồ phát hiện ra, từ vết nứt của phiến đá bỗng phát ra ánh sáng nhàn nhạt màu xanh. Dù ánh sáng không quá gắt nhưng có thể cảm nhận được.
Nhạc Sơn Hà khẽ tái mặt.
“Xem ra tôi đã đánh giá thấp anh ta rồi, tên thối tha này! Hóa ra bên trong phiến đá có ngọc thật”.
Hắn thầm cảm thấy kinh ngạc.
Sao sự việc lại thành ra thế này?
Lẽ nào phán đoán của anh ta đã không còn có ích gì nữa?
Tần Cao Văn lại cắt thêm một lúc nữa, ánh sáng càng lúc càng chói mắt. Trong phạm vi hai mét, luồng sáng tỏa ra có thể nhìn thấy rõ.
Sắc mặt của Nhạc Sơn Hà càng trở nên khó coi hơn.
Lẽ nào anh ta và Tần Cao Văn lại hòa sao?
Lần này anh ta chắc chắn lắm, nhưng nếu thật sự không thể thắng được Tần Cao Văn thì đúng là chẳng khác gì tự tát vào mặt mình.
Nhạc Sơn Hà sẽ cảm thấy mất mặt lắm.
Nhưng sự việc xảy ra tiếp theo khiến cho Nhạc Sơn Hà càng phải run rẩy hơn, thậm chí như tát bôm bốp vào mặt chính mình vậy.
Rắc rắc!
Khi nhát cặt của Tần Cao Văn đã đạt tới giới hạn thì phiến đã cũng bị gọt thành hai nửa, ánh sáng rực rỡ nhanh chóng bao trùm cả căn phòng.
Tất cả đều bị bao trùm trong luồng sáng đó.
Đám đông thất kinh.
Bọn họ đứng ngây ra nhìn cảnh tượng trước mặt, một hồi lâu sau vẫn không thể hoàn hồn.
Sao lại thế này?
Bọn họ nhìn Tần Cao Văn, rồi lại nhìn miếng ngọc.
Phiến đá trông vô cùng bình thường kia lại cất giấu một loại ngọc tuyệt hảo như thế.
Bốp!
Nhạc Sơn Hà cảm giác như tự tát chính mình. Cơn đau nóng ran lập tức truyền tới.
Tiếp sau đó đám đông bỗng nghe thấy giọng nói vang lên.
“Hình như là ngọc Khỉ La!”
Nghe thấy mấy từ ngọc Khỉ La, cả hiện trường bùng nổ, dù bạn có hiểu về ngọc hay không thì đều biết rằng loại ngọc này quý giá tới mức nào.
Ngọc Khỉ La ngoài ra còn được coi là ngọc trong ngọc.
Nó có giá trị cao ngất ngưởng.
Nghe đồn một miếng ngọc Khỉ La có giá cao nhất có thể lên tới hơn một trăm triệu tệ.
Hiện tại tại toàn bộ khu vực này, chỉ có thể tìm thấy khoảng sáu, bảy miếng mà thôi.
Vậy mà hôm nay đã được Tần Cao Văn lấy ra rồi.
Anh cũng may mắn quá mà!
Bọn họ nhìn Tần Cao Văn với cảm xúc hết sức phức tạp. Kinh ngạc có, khâm phục có, nhưng nhiều hơn cả là sự chấn động.
Nhạc Sơn Hà cảm thấy đầu óc ong ong, cơ thể giống như bị rút cạn sinh khí. Anh ta sắp đứng không vững, hai đồng từ thì như muốn rơi ra ngoài.
Anh ta đã thua rồi.
Trong lĩnh vực mà anh ta giỏi nhất lại để thua người khác.
Không, sao lại có thể như vậy chứ!
Anh ta cầm miếng ngọc mỡ cừu đã khiến không ít người phải chảy nước miếng, nhưng so với ngọc Khỉ La thì thực sự đúng là chẳng là gì.
“Giờ thì ai thắng ai thua có cần phải nói nữa không nhỉ?”
Anh ta nhìn Tần Cao Văn với vẻ lắp bắp: “Tại sao, sao anh có thể nhìn ra được vậy?”
“Chẳng có tại sao hết!”
Tần Cao Văn trả lời: “Giờ có phải là anh thua rồi không?”
“Tôi…”
Nhạc Sơn Hà không muốn thừa nhận dù đã biết rõ sự thật.
Nhưng anh ta đã thua rồi.
Thua hoàn toàn, ngọc mỡ cừu của anh ta so với ngọc Khỉ La thì đúng chẳng khác gì con dĩn.
Ban đầu anh ta còn để lộ ra vẻ đắc ý, nào ngờ tới cuối cùng thì tự mình tát mặt mình.
“Đúng vậy, tôi sai rồi!”
Dù không chấp nhận nhưng anh ta phải thừa nhận rằng Tần Cao Văn về phương diện này đúng là có thiên phú.
Bản thân anh ta làm trong ngành giám định, lăn lộn mấy chục năm mà cuối cùng vẫn chẳng là gì trước mặt Tần Cao Văn.
Phùng Thiến Thiến thì bỗng thấy trong lòng nhẹ bẫng.
Ban đầu cô ấy cảm thấy hết sức lo lắng, nếu như Tần Cao Văn mà thua thì cô ấy sẽ áy náy cả đời mất.
Trước mặt bao nhiêu người, cúi đầu xin lỗi hơn nữa còn là người mà mình ghét, chỉ nghĩ vậy thôi cũng đã khiến Phùng Thiến Thiến thấy ớn lạnh rồi.
Tần Cao Văn nói: “Nếu đã nhận thua thì có phải là thực hiện màn cá cược đi không?"
Lúc này Nhạc Sơn Hà mới ý thức được rằng trước cuộc thi, giữa hai người còn đặt ra quy tắc.
Anh ta cười lúng túng: “Anh Tần, anh có thể nào châm chước cho tôi không? Tôi…”
“Không thể!”
Tần Cao Văn sẽ không để cho đối phương có cơ hội phản kháng.