Vẻ tàn nhẫn thoáng qua trên mặt Khoái Đao Lưu. Anh ta rướn cổ nói: "Anh đã không muốn buông tha cho tôi thì đừng mong có thể moi được chút thông tin nào từ miệng tôi."
"Ra tay đi, cho dù có chết tôi cũng sẽ không nói!"
Anh ta đã nghĩ rằng nói những lời này là anh ta có thể buộc Ngô Đình Khải phải cúi đầu.
Nhưng không như anh ta dự đoán, Ngô Đình Khải mặc kệ những lời đó, chỉ thản nhiên nói: "Có đôi khi nói ra từ chết thì rất dễ!"
"Nhưng muốn làm được thì lại khó như lên trời!"
Khoái Đao Lưu không hiểu ý trong lời của anh nên khinh thường nói: "Anh hù dọa ai đấy?"
"Ông đây cũng là người từng xông vào núi đao biển lửa, còn sợ anh hăm dọa đấy à?"
Ngô Đình Khải cười cười lấy điện thoại ra nhấn vào một dãy số rồi nói: "Đến chỗ của tôi, có việc!"
Núi đao biển lửa sao?
Ngô Đình Khải khinh thường tranh cãi với loại người kiến thức nông cạn này!
Chờ Ngô Đình Khải nói xong, Khoái Đao Lưu còn đang định mở miệng cà khịa vài câu thì anh nhặt hai nhánh cây từ trên mặt đất lên, trực tiếp xuyên thấu qua bả vai Khoái Đao Lưu, ghim thẳng anh ta lên trên tường.
Khoái Đao Lưu không thể chịu được cơn đau như vậy, hoàn toàn ngất xỉu.
Một cơn gió lạnh xuyên qua con ngõ nhỏ, thổi tung sợi tóc của Ngô Đình Khải.
Lá bay loạn xạ, không biết cuối cùng sẽ rơi về đâu!
Ngô Đình Khải ngẩng đầu lên nhìn bầu trời. Bầu trời vốn còn trong xanh dần dần mất đi ánh sáng.
Phía màn trời xa xa, một đám mây đen lớn quét tới.
Trời tháng sáu như nét mặt em bé, luôn hay thay đổi khiến người ta không thể nắm bắt được.
Ngô Đình Khải nhìn thấy ánh mắt trời dần tắt lịm thì lẩm bẩm nói: "Phải đổi trời thôi!"
Cùng lúc đó, nhiều ông tổng của các tập đoàn trong thành phố Thục đều nhận được tin tức rằng người trẻ tuổi khiến đám thế hệ trẻ của họ mất mặt đã nằm trong danh sách chết của Hoa Hồng Đen rồi.
Bây giờ thứ bọn họ cần làm là xử lý tốt mọi việc tiếp theo, đừng để người qua đường chụp được ảnh rồi truyền bá lên mạng.
Chính Ngô Đình Khải thậm chí còn không biết rằng một xung đột nhỏ không dễ thấy trong mắt mình đã kích động nhiều thế lực như vậy.
Chẳng qua cho dù có biết thì anh cũng sẽ không để ý. Một vở hài kịch nhảy nhót mà thôi, trở tay cái là có thể diệt!
Tiền Thanh Cảnh đứng trên ban công biệt thự, nhìn thấy sự thay đổi bất ngờ trên không trung thì đột nhiên lồng ngực dâng lên một cơn hào hùng.
Ông ta tán thưởng nói: cảm giác thao túng sống chết của người khác này quả thật không bình thường!
...
Trong con ngõ nhỏ, Huyết Đồ vội vàng chạy tới.
Anh ấy nghe theo chỉ thị của Ngô Đình Khải nên không hành quân lễ với anh mà là khẽ gật đầu bày tỏ ý kính trọng.
Ngô Đình Khải nhìn nhìn Khoái Đao Lưu bị anh ghim trên tường, nói: "Đó là một đao thủ, thẩm vấn anh ta xem có thể moi ra được gì không!"
Ngô Đình Khải cũng đã được chứng kiến thủ đoạn của Huyết Đồ.
Đặc công trải qua huấn luyện bí mật, có ý chí siêu cấp kiên định cũng không thể nhịn được trong tay anh ấy quá một tiếng đồng hồ, càng đừng nói một tên đao thủ tu vi thấp đến đáng thương!
Huyết Đồ thay đổi vẻ mặt, thế mà Long soái lại bị đâm?
Anh ấy thân là thống lĩnh thân vệ của Ngô Đình Khải, phải thời thời khắc khắc bảo vệ anh an toàn.
Bây giờ Long soái lại bị người ta ra tay khiến anh ấy rất giận!
Ánh mắt Huyết Đồ trở nên lạnh lùng, nhìn nhìn Khoái Đao Lưu bị đính trên tường, hận không thể xẻ anh ta ra luôn!
Anh ấy áy náy nói: "Anh cho em xin năm phút, em sẽ thẩm vấn anh ta để biết mọi tin tức."
Ngô Đình Khải gật gật đầu, mỉm cười nói: "Đừng nghĩ nhiều, nơi này cũng không phải ở trên chiến trường, không cần phải căng thẳng như vậy."
Nếu là bình thường, Huyết Đồ nhìn thấy nụ cười của Ngô Đình Khải thì chắc chắn sẽ rất mừng rỡ.
Nhưng lúc này Huyết Đồ lại khó được lúc không đáp lời. Anh ấy nghiến răng nghiến lợi, hai mắt đỏ bừng xé Khoái Đao Lưu xuống khỏi tường rồi xách anh ta như xách một con gà đi sâu vào trong ngõ nhỏ.
Thấy Huyết Đồ không nói gì, Ngô Đình Khải nở một nụ cười bất đắc dĩ.
Võ công của anh cực cao, chẳng lẽ còn sợ loại ám sát nho nhỏ này nữa sao?
Nhìn màu trời, trong lòng Ngô Đình Khải hơi lo lắng con gái bảo bối của mình ở trường mầm non không vui, con anh có sợ sét hay không nhỉ?