Ngô Đình Khải đột nhiên xoay người, nhìn thấy một tên tóc vàng dáng vẻ lưu manh có mấy đàn em đi theo phía sau, đang cười cười nhìn mấy người bọn họ.
Anh nhìn lại phản ứng của mẹ con Lý Như Ý. Chỉ thấy người phụ nữ xinh đẹp đáng lẽ phải được cưng chiều, sống một cuộc sống không biết sầu khổ này lại lộ ra ánh mắt đầy hoảng sợ, cơ thể vô thức đưa cô con gái nhỏ ra che chở phía sau mình.
Đôi tay ngọc ngà vốn nên cầm bút kẻ mày lại cầm chặt cán chổi, cứ như thứ cô đang nắm trong tay không phải chổi mà là một thanh giáo dài.
Mà cô bé tránh phía sau Lý Như Ý lại chẳng còn ánh mắt linh động nữa, chỉ còn lại sự sợ hãi.
Chẳng qua Ngô Đình Khải lại phát hiện ra một chi tiết nhỏ: họng khẩu súng nước trong tay cô bé đã thay đổi phương hướng, chĩa thẳng về mấy người kia.
Trong lòng Ngô Đình Khải đã gần như hiểu rõ. Anh đi tới trước mặt Lý Như Ý, cũng là mối tình đầu của mình rồi nói: "Lấy lại đây!"
Trên mặt Lý Như Ý hiện lên cảm xúc bối rối mờ mịt, làm gì cơ?
Cô nhanh chóng bình tĩnh trở lại rồi nũng nịu nói: "Cái đồ ngu ngốc này, không thấy rõ bây giờ đang là tình huống gì sao?"
"Nhanh đi đi, chuyện này có liên quan gì đến anh đâu."
Ngô Đình Khải không để ý đến cô nữa mà thẳng tay cướp luôn cái chổi trong tay cô: "Loại chuyện này để đàn ông làm là được rồi!"
Sau đó anh cầm cái chổi bước về phía mấy kẻ kia.
Tên tóc vàng thấy Ngô Đình Khải ăn mặc rách nát thì khinh thường nói: "Lý Như Ý, dưới tình huống này mà cô còn che chở cho người này hả? Quả nhiên đây là trai bên ngoài của cô."
"Đi hả? Sao anh ta có thể đi được chứ?"
"Dám tranh đàn bà với cậu Tiền, anh ta không được đi!"
Dễ nhận thấy rằng tên tóc vàng không hề để Ngô Đình Khải vào mắt. Gã không thèm nhìn Ngô Đình Khải nữa mà tiếp tục khinh thường nói: "Lý Như Ý, cô nói xem có phải cô mù không vậy? Điều kiện của cậu Tiền tốt như thế, để cô làm người tình của cậu ta thì cô lại không muốn. Thật chẳng biết trong đầu cô đang nghĩ cái gì nữa."
"Nếu ông đây là phụ nữ thì đã bổ nhào vào lòng cậu Tiền hưởng thụ từ lâu rồi."
"Thế mà cô lại chê, phú quý giàu sang thì không cần, lại đi để ý một kẻ nghèo nàn rách nát như vậy."
Lúc này, khoảng cách giữa Ngô Đình Khải và gã chỉ còn ba mét.
Tên tóc vàng cũng không để vẻ mặt bình tĩnh của Ngô Đình Khải vào mắt. Trong mắt gã, một kẻ nghèo kiết hủ lậu như thế mình có hơn mười cách khiến anh phải quỳ xuống gọi cha.
Sự không sợ hãi của người ta thường xuất phát từ sự thiếu hiểu biết của chính họ.
Nếu có cao thủ võ công ở đây thì chắc chắn có thể nhìn ra màu trời lúc này đã trở nên u ám, nó đang bị hơi thở của Ngô Đình Khải dẫn dắt.
Bốn vị chiến soái biên cương của Hoa Hạ không chỉ có mưu lược đáng ngạc nhiên mà tu vi võ công còn vượt trội hơn tất cả.
Là Long soái đứng đầu bốn vị chiến soái, tu vi võ công của Ngô Đình Khải đã đạt đến cảnh giới Võ Đế khiếp người.
Mà năm nay anh chỉ mới hai mươi sáu tuổi!
Tên tóc vàng rụt rụt bả vai, chỉ cảm thấy hình như nhiệt độ không khí bị giảm đi mấy độ, cả người gã lạnh buốt nhưng cũng không nghĩ nguyên nhân của việc này có liên quan đến Ngô Đình Khải.
Lúc này, khoảng cách giữa Ngô Đình Khải và tên tóc vàng chỉ còn hai mét. Anh không nói lời nào mà trực tiếp khoát tay. Cái chổi trong tay anh chuẩn xác đập thẳng vào cái miệng đang định nói gì đó của tên tóc vàng.
Sau đó anh lại nhẹ nhàng run tay lên, một lực mạnh theo cái chổi truyền thẳng vào miệng tên tóc vàng, trực tiếp đập văng một đống răng vàng khè của gã.
Chẳng phải mày thích nói chuyện sao?
Tao đây cho mày sau này muốn nói chuyện cũng khó.
Sau đó Ngô Đình Khải lại nhanh chóng tiến lên phía trước, dùng một đòn dẫm nát hai chân tên tóc vàng.
Chẳng phải mày muốn làm đàn bà sao?
Tao đây giúp mày một tay vậy!
Mấy thứ đồ chó chết này, hôm nay để các người biết, có một số việc không thể làm, nếu không sẽ phải trả giá đắt!
Nhìn thấy tên tóc vàng té trên mặt đất kêu rên, Ngô Đình Khải khinh thường hừ lạnh một tiếng rồi tiếp tục ra tay.
Đương nhiên anh đã cố hết sức khống chế sức mạnh của bản thân. Nếu không chỉ cần vô tình phóng sát ý ra thì đám côn đồ này sẽ trực tiếp biến thành người sống đời thực vật.
Ngô Đình Khải không làm như thế vì Lý Như Ý và con gái mình vẫn còn đang nhìn, không thể biến trường hợp này thành máu tanh được.
Nếu không hai người sẽ không chỉ không ngưỡng mộ mình mà còn sợ hãi mình.
Mà kiểu kết cục đó không phải là thứ mà anh muốn.
Có rất nhiều thủ đoạn để dạy dỗ một người. Không cần thiết phải chọn cách để lại bóng ma tâm lý trong người nhà của mình.
Mấy đàn em của tên tóc vàng nhìn thấy gã bị dạy dỗ thì đều quơ nắm đấm xông lên.
Trong mắt bọn họ, bên mình thắng phần số lượng, chỉ cần mỗi người một cú đấm cũng có thể đánh cho cái tên nghèo kiết hủ lậu này nằm sấp trên mặt đất.
Sự thật chứng minh rằng đúng là mỗi người một đấm đã nằm sấp thật.
Ngô Đình Khải ra đòn rất nhanh. Anh trực tiếp thưởng cho mấy người này mỗi người một đấm. Đám người này bị đánh cho bay thẳng ra ngoài, quỳ rạp trên mặt đất rên rỉ, không còn chút lực chiến đấu nào.
Ngô Đình Khải đi tới bên người tên tóc vàng, lạnh lùng nhìn cái miệng đầy máu tươi và ánh mắt hoảng sợ của gã rồi giơ chân dẫm lên bàn tay đang không ngừng rụt về phía sau của gã, dùng tông giọng lạnh lùng nói: "Đi nói lại cho cậu Tiền gì gì kia rằng đừng có gặp ai cũng chọc vào, có mấy người cậu ta không chọc nổi đâu."
Tên tóc vàng gật đầu điên cuồng, không dám vi phạm chút nào.
Lúc này Ngô Đình Khải mới thả gã ra rồi nói: "Cút đi, hôm nay chỉ là một chút dạy dỗ nho nhỏ mà thôi. Nếu còn dám có lần sau nữa, chắc chắn mày sẽ phải hối hận vì đã sống trên thế giới này."
Lòng tên tóc vàng kia nhảy dựng, điên cuồng gật đầu, sau đó gạt một chiếc răng nanh của mình xuống đất hy vọng còn có thể bù đắp.
Sau khi mấy tên côn đồ khập khiễng rời đi, một tiếng hoan hô vang lên trong sân: "Chú người xấu thật là giỏi, giúp mẹ đánh người xấu."
Ngô Đình Khải nghe một tiếng chú này, trong lòng chua xót, rất muốn nói với cô bé đáng yêu kia là: nhóc à, đừng gọi chú nữa, gọi cha đi!
Nhưng nhìn thấy khuôn mặt tươi cười lạnh như băng của Lý Như Ý, anh lại nuốt lời này về trong bụng.
Việc này không thể gấp gáp được, phải tiến tới từng bước một.
Lý Như Ý nén giận nở nụ cười, nũng nịu nói: "Sao anh lại không đi chứ, anh không muốn sống nữa à, tỏ vẻ anh hùng gì kia!"
"Anh có biết người đứng sau đám người kia là ai không? Là cậu ấm nhà giàu Tiền Nhất Nam tội ác chồng chất đấy!"
Vừa nói xong, hình như cô nghĩ tới cái gì đó nên bèn bước nhanh vào trong nhà, sau một một loạt âm thanh lục lọi truyền tới từ phía trong.
Trong sân chỉ còn lại Ngô Đình Khải và cô bé mắt to trừng mắt nhỏ!
Nhìn thấy cô bé đáng yêu trước mắt, lòng Ngô Đình Khải mềm nhũn. Anh thề trong lòng rằng cuộc đời này không thể để cho cô bé phải chịu chút uất ức nào, ngay cả ông trời cũng không thể tổn thương bé.
"Chú người xấu, chú giỏi quá, chú có thể bảo vệ cháu với mẹ cháu mãi được không?" Cô bé mở miệng đặt câu hỏi trước.
Trong lòng Ngô Đình Khải chua lè, trên mặt lại cố gắng nở một nụ cười nói: "Đương nhiên rồi, cha..."
Nói đến đây, Ngô Đình Khải ngừng lại.
Anh quay đầu nhìn về phía cửa, thấy Lý Như Ý vẫn chưa xuất hiện.
Anh bèn ôm lấy cô bé rồi nhanh chóng nói: "Cục cưng, đừng gọi chú, gọi cha đi!"
Cô bé cũng không kháng cự cái ôm của Ngô Đình Khải, chỉ nghiêng đầu nhìn anh như đang lo lắng điều gì.
Trong lòng Ngô Đình Khải lo lắng. Anh cũng không thúc giục và chỉ nghiêm túc nhìn cô bé.
Cô bé nghiêng nghiêng cái đầu nhỏ rồi chần chừ gọi: "Cha?"
"Là gì?"
Nhưng mà lúc miệng cô bé thốt lên một tiếng "Cha" kia, Ngô Đình Khải đã vội vàng đáp lại: "Ừ!"
"Thịch!"
Lời của anh vừa thốt ra, trên lưng đã bị nện cho một cái chùy.