Thông qua cánh cửa phòng khép hờ... cùng những tiến rên rỉ, thở dốc ái muội... người mà tôi hàng đêm mong nhớ đang nằm dưới thân một tên đàn ông khác!
Cả trời đất như đổ sập trước mặt tôi... Tận mắt chứng kiến cảnh tượng đó, hệ thần kinh trung ương gần như bị tê liệt... Cơ thể tôi cứ cứng đờ nhìn chết trân vào hai con người bận nhiệt tình "đánh vần", dường như họ không biết hoặc cố tình không biết tới sự xuất hiện của người thứ ba là tôi.
Quá kinh tởm, dạ dày tôi cuộn trào từng cơn. Cuối cùng không nhịn được, tôi vội ôm miệng chạy đi tìm thùng rác và nôn ọe vào đấy. Bao nhiêu đồ ăn thức uống tôi ăn ở trên máy bay đã bị tống khứ hết ra ngoài theo cách này.
Lau chùi mồm miệng cho thật sạch sẽ, thứ tôi cần nhất bây giờ chính là bình tĩnh.
Bình tĩnh suy xét lại xem lý do vì sao Cẩm Khê thay đổi nhiều như vậy? Cô ấy rất cần tiền nên mới đi cặp với một đại gia đáng tuổi cha chú mình? Hay là bản chất của cô ấy là người như thế?
Chắc không đâu, tôi lắc đầu, thời gian bốn năm yêu nhau không thể là giả dối được.
Thế thì cô ấy là vì cái gì đây? Tôi muốn chính tai mình nghe cô ấy trả lời.
Một tiếng sau, Cẩm Khê cầm tay với ông chú già đó đi xuống cầu thang cũ kĩ và hoen gỉ. Nhìn thấy tôi, cô ấy giật mình vội núp sau lưng ông chú.
"Cháu chào chú Hải!" Tôi chủ động tiến tới chào hỏi trước.
"Vũ đấy à? Có việc gì mà cháu đến tận đây thế?" Dĩ nhiên ông chú đó cũng biết tôi rồi, vì tôi chơi thân với đứa con trai tên là Thành của ông ấy mà! Không biết nhau sao được!
"Dạ thực ra cũng không phải là việc quá quan trọng, cháu đến đây tìm 'bạn gái cũ' là cô Cẩm Khê đây để giải quyết một số việc riêng ạ. Không biết... cháu có làm tắt nhã hứng của chú không ạ?" Đến tôi cũng phải nể phục phản ứng quá đỗi bình tĩnh của mình.
"Được, được không có gì. Hai người cứ nói chuyện riêng đi, chú đi ra bãi đỗ xe đợi." Ông Hải vỗ vai tôi rồi rời đi, trước khi lướt qua người Cẩm Khê chú không quên lườm cô ấy một cái. Sắc mặt cô ấy vốn đã tím tái nay thành xám nghoét.
Cô ấy đang cực kỳ sợ hãi? Sợ vì tôi đã biết? Sợ vì người đàn ông đi cùng cô ấy có quen thân với với tôi? Hay... nói đúng hơn là... sợ chú Hải biết mối quan hệ giữa em và tôi?
Trái Đất tròn thật! Bảo sao bạn thân của tôi lại nói rằng bố của nó đang bao nuôi một cô tình nhân giống hệt với bạn gái của tôi. Tôi đã không tin và cho đến khi tận mắt chứng kiến...
Ngoài lo cho cô ấy, tôi còn bị tác động bởi ảnh chụp thằng Thành gửi cho tôi. Tôi chết lặng, trong tấm hình em đang tình tứ, tay trong tay với bố của Thành... Tôi làm sao có thể tin người trong ảnh là em? Cô gái có nụ cười rất đỗi trìu mến và luôn dành cho tôi những điều ngọt ngào nhất sao có thể sa ngã thành một người hoàn toàn khác?
Tôi không ngừng tự hỏi và tự hỏi trong đầu mình... Rốt cuộc trong thời gian không ở bên nhau, đã có điều gì khiến cô ấy thay đổi nhiều như vậy?
Cô gái trang điểm sắc sảo, làm tóc xoăn, đi đôi giày cao gót hợp mốt và mặc bộ đầm lụa hai dây màu đỏ chói đang đứng trước mặt tôi đây... không phải là Cẩm Khê giản dị mà tôi biết!
"Em xin lỗi, mình chia tay đi!"
Chính tôi không ngờ câu đầu tiên cô ấy nói với tôi sau bao ngày xa cách lại là đòi chia tay.
Chia tay? Vì lý do gì? Tôi nửa muốn biết nửa không muốn.
"Tại sao?" Giọng tôi khàn đi, nghe như người đang bị viêm họng.
"Anh cũng thấy rồi đấy... Một cô gái chung chạ với nhiều tên đàn ông khác, anh vẫn muốn à? Không lẽ... anh có sở thích đặc biệt... thích mặc lại đồ lót cũ?"
Cẩm Khê nhanh chóng thay đổi sắc mặt, cô ấy lấy lại vẻ kiêu kì và nhìn tôi lạnh nhạt hơn nước lã. Đã vậy còn không biết xấu hổ hỏi một câu thô thiển với người con trai mình từng yêu đương mấy năm.
Tôi cuộn tay thành nắm đấm, cách hành xử dửng dưng của cô ấy khiến tôi cực kỳ phẫn nộ... Phẫn nộ tới mức có loại xúc động muốn túm lấy cô ấy hỏi cho ra nhẽ...
"Em sắp phải đi và không có nhiều thời gian, anh muốn hỏi gì thì hỏi ngay đi. Em cho anh 5 phút." Cô ấy mất kiên nhẫn đưa ra hạn định dành cho tôi.
Ngay cả nói chuyện cô ấy còn thấy khó chịu. Thế thì một đoạn tình cảm trong bốn năm này cũng không làm cô ấy lưu luyến một tí ti gì sao?
"Anh chỉ hỏi một câu duy nhất, hỏi xong sẽ biến mất khỏi tầm mắt em."
Nếu có ai đó hỏi tôi có đau không... thì người hỏi câu đó thử ngẫm lại mà xem... Người con gái mình yêu thương, mình tin tưởng nhiều như thế bỗng một ngày quay sang đâm cho mình một nhát dao vào tim... sẽ có cảm giác như thế nào?
Ngày hôm nay, cô ấy đã làm tôi đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Tôi hoài nghi, liệu Cẩm Khê của bây giờ có phải là một dạng nhân cách khác bị ngủ quên và giờ mới có cơ hội thức tỉnh như trong phim tâm lý không?