Sau ngày hôm ấy, thi thoảng tháng vài một hai lần khi cần mua thứ gì đó là tôi lại tạt vào đúng siêu thị cô bé đó chỉ.
Con bé khá ngoan ngoãn, lễ phép, tính tình rất hợp ý tôi. Và lần nào chúng tôi cũng ngầm thực hiện giao ước bí mật giữa hai người, tôi cầm hóa đơn, cô bé tự lấy tiền túi ra trả. Nhiều lần làm thế tôi đâm ra ngại liền hỏi nhỏ.
"Này bé! Bé đã trả cho anh bao nhiêu tiền rồi nhỉ?"
"Mới một phần ba thôi ạ." Con bé lấy cuốn notebook cỡ bằng bàn tay mở ra nhìn, trả lời tôi.
"Cái gì? Nửa năm anh chăm đi siêu thị như thế mới có hết 5 triệu thôi đó hả?"
"Vâng, chính xác là năm triệu bảy trăm chín mươi hai nghìn ạ." Cô bé không tiếp tục để ý tới tôi, quay sang cầm máy quét mã vạch những sản phẩm cho khách tiếp theo rồi báo giá. "Anh về đi ạ để em làm việc!"
Được rồi, biết mình cư xử hơi thiếu tế nhị, tôi lùi ra đằng sau cầm túi đồ rồi ra về, lòng thầm nhủ lần sau phải mua nhiều đồ hơn mới được.
Cho đến một hôm tôi lái xe máy đến trường thì lại đụng trúng cô bé đó ở trạm xe bus. Bộ dạng ngẩn người như đánh mất thứ gì đó rất quan trọng trông rõ là thương. Tôi không nhịn được chủ động tiến đến hỏi thăm thì mới biết cô bé bất cẩn làm rơi vé tháng trên xe bus, trong người cũng không mang theo tiền mặt. Trong khi từ đây đến trường cô bé phải mất tám điểm bus nữa, giờ không có vé tháng thì không đến được trường.
Giúp người thì phải giúp cho trót, tôi ngỏ ý chở cô ấy đến trường. Lúc đầu cô không đồng ý, sợ phiền hà tới tôi nhưng đợi đến khi tôi bảo: "Tôi và em mà không đi ngay ý, cả hai sẽ bị muộn học!" thì cô ấy mới chịu để tôi đèo.
Hỏi ra mới biết em học trường Kiến Trúc, cách trường tôi có sáu cây số thôi. Từ đây tới đó cũng không tính là mất nhiều thời gian.
Đến nơi, cô ấy ngại ngùng không cả dám nhìn tôi, trước khi bỏ chạy còn lý nha lý nhí cảm ơn tôi nữa chứ. Nhìn bóng lưng tất tả chạy đi của cô ấy, tôi cười thầm, trông dễ thương thật!
Sau ngày hôm đó giữa chúng tôi có một sự thay đổi lớn, chính xác hơn người có nhiều sự thay đổi là em. Mỗi lần tôi vào siêu thị mua đồ, em toàn tìm cách tránh mặt tôi. Thậm chí vừa nhác thấy bóng dáng tôi ngoài cửa, em liền đẩy cô bạn làm cùng đứng trông quầy hộ. Còn em, luôn thập thò ở sau các quầy kệ không dám ló mặt ra gặp tôi.
Cô ấy vẫn còn ngại vụ hôm trước hả? Mà có quái gì đâu để ngại?
Tôi nhún vai cũng không để ý nhiều, thản nhiên lựa đồ mình cần rồi đi ra tính tiền như bình thường. Vừa treo túi vào móc xe máy, em vụt chạy ra gọi tên tôi rất lớn:
"Anh Vũ!"
Tôi ngỡ ngàng nhìn cô ấy. Chúng tôi tuy biết nhau đã lâu nhưng không thân thiết tới mức biết tên, tuổi và số điện thoại của nhau. Sao cô ấy biết tên tôi hay vậy?
"Ừ có việc gì không em?" Tôi quay người lịch sự hỏi.
Cô ấy lúng túng, hai tay mân mê gấu áo khoác cho bớt căng thẳng. Lấy hết can đản, cô ấy hét to:
"Em thích anh! Chúng ta hẹn hò được không anh?"
"Ờm em này! Hình như anh chưa biết tên em!" Tôi cười mỉm, sau câu nói này cô bé nghệt mặt ra nhìn tôi không chớp mắt. "Và cả số điện thoại nữa em nhá!"
Cô ấy sực tỉnh, vội cúi người xuống xin lỗi tôi. Tôi cười cười bảo không có gì, hẹp dịp khác nói chuyện với nhau thật tử tế.
Bắt đầu từ thời khắc đó, chúng tôi chính thức hẹn hò.
Em ngây ngô, dịu dàng và biết cách chăm sóc người khác. Nhờ sự xuất hiện của em, thế giới đơn điệu của tôi có thêm những màu sắc bắt mắt khác. Em dạy tôi biết yêu là gì, em dạy tôi cảm giác ấm áp của một gia đình là gì... Em dạy tôi nhiều thứ lắm... nó luôn là những bài học tôi luôn khắc ghi trong suốt cuộc đời này.
Nhưng rồi, mối tình đầu tôi cứ ngỡ sẽ mãi bền chặt ấy... mối tình đẹp đẽ duy trì bốn năm ấy... dần nhạt phai...
Cô ấy dành được học bổng toàn phần và lên đường đi du học. Ngày chia xa, chúng tôi cũng giống các cặp đôi khác bịn rịn ôm chặt nhau, nói những lời yêu thương thề non hẹn biển ở sân bay... và hứa nhất định sẽ viết thư gửi cho đối phương...
Mấy tháng đầu yêu xa, những lá thư được gửi đến và đi đều đặn. Thế rồi mọi chuyện thay đổi khi bước sang tháng thứ năm, cô ấy không còn gửi cho tôi những lá thư nữa, hoàn toàn bặt vô âm tín. Liên tiếp một tháng im hơi lặng tiếng, biết có điềm chẳng lành, tôi sốt ruột chuẩn bị thủ tục đầy đủ để bay sang nước Mỹ xa xôi.
Với lại đúng dịp tôi đang có lịch nghỉ giữa kỳ, tại sao không tận dụng nó để sang thăm cô ấy?
Nghĩ là làm, tôi kéo vali tìm đến tận nơi em đang ở.
Trong một vài bức thư em gửi về, em từng nhắc đến địa chỉ cho tôi biết.
Đặt chân lên cầu thang sắt cũ kĩ đủ một người đi, tôi ngạc nhiên. Tiền học bổng không hề ít, sao cô ấy lại thuê ở một nơi tồi tàn thế này?
Dẹp bỏ điều thắc mắc trên, tôi tiếp tục đi lên. Tầng thứ ba, phòng 302... Kia chính là nó rồi! Tôi thầm reo lên.