(Từ chap này đến vài chap kế mình sẽ kể ngôi thứ nhất theo nhân vật Vũ để mọi người dễ mường tượng nhé)
Em cũng biết đấy sinh viên ngành Y học hành cũng không đơn giản như sinh viên trường khác. Phải nói rằng lượng kiến thức tiếp thu vào đầu nặng khủng khiếp, người học giỏi mấy môn Lý, Hóa, Sinh như tôi cũng còn thấy áp lực đến nỗi nhiều lúc tưởng chừng muốn bỏ cuộc. Số tiết thực hành trên lớp cũng không ít hơn mấy bài giảng của các giáo sư là bao. Mấy năm đầu tôi chỉ biết cắm mặt vào học và học, đầu óc lúc nào cũng rất căng thẳng và không nghĩ gì đến những thứ ngoài lề khác như là giải trí, đi chơi, tụ tập bạn bè.
Và tôi đã trải qua mấy năm đầu học Y khó khăn như vậy đấy...
Cho đến một ngày vào năm thứ ba đại học, hai thằng bạn thân là Minh và Thành rủ rê tôi vào một quán bar chơi. Lúc đầu tôi không đồng ý, nhưng hai thằng nài nỉ ghê quá tôi cả nể đành đồng ý.
Tuy chưa từng vào chốn ăn chơi như thế này, tôi thừa hiểu quán Bar là một nơi phức tạp thế nào... nếu không phải vì hai thằng bạn thân, tôi còn lâu mới bước chân vào đó.
Chúng nó cũng hiểu tính tình của tôi, miệng nói chỉ vào đó uống vài ly rồi về, tuyệt đối không có chơi bời đàn đúm gì cả.
Nhưng trong khi đang uống rượu, có một chuyện bất ngờ xảy đến...
Trong quán Bar tiếng nhạc xập xình, một tiếng quát tháo lớn đã lấn át đi hết thảy.
"Cô làm ăn cái kiểu gì vậy? Có biết chiếc áo này của tôi đắt tiền lắm không?" Một ông khách lớn giọng mắng mỏ một cô PG. Hình như đây là lần đầu làm việc này, cô ấy lóng ngóng không biết phải làm sao... Khuôn mặt trẻ trung và non nớt tái đi trông thấy, vì quá sợ hãi nước mắt thi nhau rơi xuống, miệng liên tục nói xin lỗi vị khách thô lỗ đó.
Một cô gái nhỏ mỏng manh bị ức hiếp nhưng tuyệt nhiên không một ai đứng ra bảo vệ...
Mọi người đứng quanh đó nhìn nhau, bắt đầu xì xầm bàn tán.
"Rõ ràng nãy tôi thấy ông khách sờ soạng cô bé đó. Cô bé bị giật mình nên mới làm đổ rượu lên người ông ta... " Thằng Minh đứng gần tôi nhất, nó nói.
"Ông nói thật không?" Tôi hỏi lại cho chắc chắn.
"Thật, tôi nói dối ông làm gì?"
Và ngay sau đấy tôi không đứng nhìn nổi nữa, nhanh chóng bước đến thay cô gái giải quyết rắc rối.
Ông khách bắt tôi bồi thường chiếc áo đang mặc mới chịu bỏ qua cô PG, tôi không chần chừ liền đồng ý cho qua chuyện.
Cứ nghĩ chỉ là bèo nước gặp nhau thôi, chẳng ngờ lúc ra về cô bé đó đuổi theo bọn tôi, nói muốn trả lại số tiền tôi đã giúp cô ấy đền bù. Ra hiệu hai thằng bạn về trước, nhìn cô gái ăn mặc giản dị khác với bộ váy sang trọng lúc nãy bận trên người, tôi chợt hiểu ra đây chỉ là một cô sinh viên nghèo mới nhập học cách đây ít lâu. Cô bé còn phải lo tiền ăn học và chi phí sinh hoạt thuê trọ các kiểu, đào đâu ra tiền để trả cho tôi?
Tôi có lòng tốt nhắc nhở, nói: "Không cần đâu. Chỉ cần cô đừng làm thêm ở những nơi phức tạp như quán bar là được. Thân là con gái, tôi khuyên cô nên tìm mấy công việc bán thời gian ở những nơi an toàn và lành mạnh, mà tốt nhất là liên quan tới ngành cô đang theo học thì càng tốt. Sẵn tiện tích lũy kinh nghiệm, tới lúc ra trường xin việc có cơ hội được nhận vào làm luôn."
Trái ngược hoàn toàn với những gì tôi tưởng tượng... Và khác xa với hình ảnh cô gái yếu đuối bị người ta khi dễ ở trong quán Bar, cô ấy lại có thể nói một cách rành rọt và lưu loát như thế này:
"Vâng, cảm ơn anh vì đã có lòng nhắc nhở. Em xin ghi nhận và tiếp thu ý kiến đóng góp của anh. Thưa anh, em biết mình không thể trả hết trong một lần cho anh được, 15 triệu đúng là số tiền quá lớn đối với em... em sẽ cố gắng trả anh thành nhiều đợt... "
Nói thì hay đấy, nhưng không hiểu sao... cứ nhìn vào khuôn mặt thông minh, thanh tú đang dần tái đi vì cố gồng mình của cô bé là tôi thấy khó chịu. Tôi bèn giơ tay ngăn cản cô bé nói tiếp...
"Không cần là không cần, cô cứ đòi trả ơn thế này càng làm tôi khó xử hơn đấy. Hay là thế này đi, ngoài làm PG tại quán Bar này cô có làm thêm ở đâu nữa không?"
Nghe tôi hỏi vậy, cô ấy mừng rỡ đáp:
"Dạ có ạ. Em vừa xin làm thu ngân tại một siêu thị gần đây. Có việc gì không hả anh?"
"Vừa hay tôi là khách quen ở siêu thị đó. Lúc nào tôi đến mua đồ, cô phải chịu toàn bộ chi phí hóa đơn của tôi. Thế nào? Cô thấy cách này được không? Nếu cô không chấp nhận thì tôi chẳng còn cách nào khác nữa cả."
"Tất nhiên là quá được ấy ạ!"
Sau đó chúng tôi nói lời tạm biệt rồi ra về. Đi được một quãng xa, những lời cảm ơn rối rít của con bé vẫn bám rịt sau lưng tôi. Nghe cũng tội mà thôi cũng kệ, sự tử tế của tôi chỉ có thể giúp đến đấy là tốt lắm rồi.