"Sao anh lại đưa em đến nơi này nữa rồi?" Tôi ngạc nhiên, đây là lần thứ hai anh dẫn tôi đến ngôi biệt thự nhà vườn ở ngoại thành.
Anh không trả lời, chỉ cười rồi cởi dây thắt an toàn giúp tôi.
Sau đấy anh ép tôi mặc thêm một ác khoác gió, mồm cứ kêu là ngoài trời lạnh lắm, mặc không đủ ấm dễ bị cảm các kiểu bla bla. Tôi thấy phiền, đành hậm hực mặc vào.
Nhìn xem, trông tôi có giống cái bánh chưng không? Đã vậy còn đồng màu với lớp lá dong mới tức chứ!
"Mình đi vào thôi!" Anh không để ý tới vẻ mặt cau có của tôi, thản nhiên kéo tôi đi vào trong.
"Chào cậu chủ, cô chủ!" Tiếng chào hỏi của những người làm vườn khiến tôi giật mình, tuy còn bẽn lẽn nhưng tôi vẫn chào họ một câu cho thật đúng phép lịch sự. Anh Vũ mỉm cười hòa nhã, tôn trọng chào hỏi lại.
Sau một tháng, nơi đây không có thay đổi nhiều là mấy. Lần trước tới đây khi trời đã tối nhưng tôi vẫn có thể quan sát nơi này thông qua những ánh đèn điện sáng trưng. Còn bây giờ đang là ban ngày có chút khác biệt, tôi thấy hơi lạ lẫm.
Tôi ngắm nghía kỹ hơn mọi cảnh vật xung quanh đây, chúng tôi đi qua khu vườn toàn cây xanh bóng lớn và những cây kiểng được thợ làm vườn tỉa tót cẩn thận. Đi vào sâu thêm một đoạn, đập vào mắt tôi là một cái ao nuôi rất nhiều cá cảnh và một cái đình nghỉ mát.
Tôi muốn ra đó ngắm thêm cho đã mắt nhưng anh cứ nhất quyết kéo tôi đi.
"Nào nào! Đến trưa chiều thời tiết ấm hơn anh sẽ cho em ra ngắm thỏa thích, còn bây giờ đi vào nhà đã. Có biết ngoài này đang có gió mùa thổi lạnh lắm không?"
Tôi bặm môi không tình nguyện để anh dắt đi.
Đi băng qua cái sân lát gạch đỏ, chúng tôi đi vào nhà, anh đẩy cửa bật đèn điện lên và kéo tôi ngồi xuống ghế sofa. Sau đó anh quay lại đóng cửa, ngăn cách gió mùa Đông Bắc đang lùa vào trong nhà.
"Em có khát nước không?" Anh ân cần hỏi.
Tôi lắc đầu, chỉ kêu là mình nóng.
Trước khi đến đây bị anh ép uống một ly sữa đến phát ngấy đây này, làm gì còn bụng dạ nào mà đòi uống nước.
"Được rồi, ở trong này kín gió em được phép cởi bớt áo khoác."
Không một giây chần chừ, tôi kéo khóa cởi phăng lớp áo khoác to đùng.
"Ờ rồi, anh bảo anh có chuyện muốn nói với em mà, anh nói đi." Tôi không quên mục đích anh dẫn tôi tới đây là để làm gì.
Sáng nay vừa ăn xong hộp cháo và tu hết một hơi ly sữa đậu nành, anh nói muốn dẫn tôi đến một nơi thật riêng tư và kể hết mọi chuyện bí mật của anh cho tôi nghe. Anh cũng nói, để tránh sau này có sự hiểu lầm lớn giữa chúng tôi, anh không muốn một trong hai người giấu giếm một bí mật nhỏ nào cả.
Tôi gật đầu đồng ý, cùng anh làm thủ tục xuất viện. Nghe anh nói đến vậy rồi, thế thì tại sao tôi không nhân cơ hội này thổ lộ cho anh biết?
"Em có biết vì sao anh lựa chọn làm bác sĩ phụ sản thay vì khoa khác không?"
Không đâu bị hỏi một câu chẳng liên quan, tôi ngơ người không biết phải trả lời thế nào cho đúng.
"Vào ngày anh chào đời, mẹ anh vì bị khó sinh mà mất ngay trên bàn mổ. Vì thế vào năm cuối đại học, anh đã chọn lựa học về Sản phụ khoa để sau này trở thành một bác sỹ phụ sản."
Nghe anh kể, tôi phần nào có thể hiểu được nguyên nhân sâu xa anh chọn bác sỹ phụ sản. Mười năm chung sống, chưa một lần bố Sơn hay chính miệng anh nói cho tôi biết mẹ anh mất vì căn bệnh gì. Hai người chỉ nói anh mất mẹ từ khi còn rất nhỏ, cũng không có nói thêm gì về sự ra đi của mẹ anh.
Nhưng nhỏ ở đây là chừng nào? Có ít hơn tôi của khi ấy là 10 tuổi không? Lòng tràn đầy sự tò mò, mỗi lần như thế tôi đều ngước nhìn bàn thờ, trên đó ngoài treo di ảnh ông bà nội của anh Vũ, xuống dưới một đoạn là một bức di ảnh của một người phụ nữ trẻ đẹp, hiền dịu. Không cần ai bảo tôi cũng biết đó là mẹ anh.
Hay là họ nghĩ tôi là trẻ con nên không cần phải biết nhiều. Chắc vậy rồi, đến cả chuyện bố mẹ tôi mất trong một vụ tai nạn, hai người cũng không nói kỹ càng nữa là!
Người lớn đáng ghét thật, toàn đi bịp trẻ con!
"Có rất nhiều chuyện trong nhà em chưa được nghe kể nhỉ?"
Nhìn mặt tôi ngờ nghệch quá hay sao mà anh hỏi vậy ta?
"Vâng. Anh kể lý do mẹ anh mất và nguyên nhân anh làm bác sĩ phụ sản làm em giật mình lắm đó."
Dĩ nhiên là tôi không tức giận như bình thường rồi... Còn chủ động ngồi lên đùi nghe anh kể chuyện.
"Vậy thì để anh kể tiếp cho em nghe này. Gia đình họ Hoàng có truyền thống làm việc trong cơ quan nhà nước. Bố anh rất yêu thương mẹ, mà em cũng thấy rồi đấy mẹ anh đã mất nhiều năm rồi nhưng bố thà chịu cảnh gà trống nuôi con chứ nhất quyết không chịu đi bước nữa. Ngày trước, hồi anh thi đại học bố cũng rất muốn anh nối nghiệp, nhưng sau khi nghe lý do anh chọn nghề bác sĩ, ông ấy không những không phản đối còn ủng hộ anh cả hai tay."