Cái gì? Chị ấy đang nguyền rủa tôi đúng không? Chị ấy có đi điều tra thân thế của tôi à? Tôi đơ người, há hốc mồm nhìn chết trân Veronica.
"Em đừng cố tỏ ra là mình vô can! Nếu 10 năm trước em chết trong vụ tai nạn đó, có phải giờ này chị đã thuận lợi trở thành vợ của anh Vũ rồi không?"
Tôi ngồi trên sofa không nói lời, nghe mấy câu độc thoại của chị ấy mà không hiểu cái mô tê gì cả.
"Nói đi! Đã hứa rời xa anh ấy tại sao còn quay trở về? Tại sao lại chen chân vào phá hỏng mọi thứ đáng ra thuộc về tôi?" Chị gay gắt túm chặt lấy cánh tay run rẩy của tôi, ép tôi không được phép trốn tránh.
"Em... em... " Tôi hoang mang không biết trả lời thế nào khi bị dồn ép như vậy.
"Tại sao lại xuất hiện dưới thân phận thiên kim tài phiệt nhà họ Phan? Cô là hàng giả có đúng không? Cô cố tình khoe khoang mình là người cao quý nên mới gửi thiệp mời cho tôi có đúng không?" Veronica tiếp tục truy hỏi, chị ta bóp tay tôi chặt đến mức phát đau.
Tôi đau đầu bởi những câu hỏi 'tại sao?' của chị ta vội giãy giụa để thoát ra nhưng không thành.
"Trả lời tôi đi! Một người bị cả cái xã hội này trù dập, công kích tới mức không thể ngóc đầu lên nổi tại sao trong vòng một tháng được tẩy trắng sạch sẽ, trở thành một thiên kim? Cô đã cho Phan lão gia uống bùa mê thuốc lú gì vậy? Cô dám câu dẫn người đáng tuổi ông mình hả? Cô thật là đáng ghê tởm!" Veronica càng hỏi càng quá đáng. Tôi không nghe nổi nữa vội vùng người đứng bật dậy, thành công thoát khỏi gọng kìm của cô ta.
Đáng sợ quá! Tôi phải rời đây ngay lập tức!
Tôi không ngờ một người xinh đẹp như vậy lại có thể thốt ra những từ ngữ khó nghe, không thể chấp nhận được.
"Đứng lại! Cô chưa trả lời câu hỏi của tôi! Tôi không cho phép cô rời khỏi đây dù chỉ một bước!" Không để tôi kịp chạy ra khỏi phòng, Veronica như một con mụ ác nữ phản diện túm lấy khăn choàng lông cừu trên người tôi kéo tôi ngã ngửa ra đằng sau.
Cũng may đằng sau tôi là ghế sofa, không thì không biết cái lưng của tôi nó còn được lành lặn sau cú ngã vừa rồi không.
Thật là quá quắt!
Đạo cao một thước ma cao một trượng
Cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng
Không thấy tôi đáp trả liền cho rằng tôi là người dễ bắt nạt ư?
Không thể nhịn thêm nữa tôi vùng dậy, vung cho chị ta một bạt tai đau điếng lên khuôn mặt mĩ miều.
"Cháttt!"
"Cô dám đánh tôi?" Bị tát một cú lệch mặt sang một bên, chị ta nổi khùng đứng dậy định đánh trả tôi một cú...
Tôi cứng đơ người, nhắm tịt mắt lại đứng im chịu trận... và cứ đinh ninh cú tát nảy lửa sẽ hạ xuống khuôn mặt trắng bệch, thiếu sức sống của tôi.
Nhưng... chờ mãi chờ mãi không có cú tát nào giáng xuống mặt tôi, mà thay vào đó là một giọng nói lạnh băng vùng Nam Cực.
"Tăng Cẩm Khê! Ai cho cô lá gan đánh người nhà họ Phan? Hử?"
Từ "Hử?" người đó nói bằng giọng mũi khiến tôi rùng mình vội mở mắt nhìn...
Châu Mặc Lâm túm lấy cánh tay đang giơ lên trong không trung của Veronica.
Hèn gì không khí trong phòng hạ nhiệt độ nhanh thế, chắc xuống dưới âm độ C rồi nhỉ...
"Anh là ai? Anh mau buông tôi ra! Đừng có xía vô vào chuyện của tôi!" Bị một người lạ xông vào phòng ngăn cản, Veronica nổi điên hòng vùng thoát khỏi gọng kìm chắc chắn của Châu Mặc Lâm. Nhưng chị ta không biết một điều: càng vùng vẫy thì càng bị anh ta siết chặt. Đến lúc tưởng chừng cánh tay chị ta sẽ bị tảng băng di động này bóp nát thành tương, anh ta đột ngột buông ra. Cả cơ thể Veronica mất trọng tâm ngã ngồi trên sàn nhà lạnh lẽo.
Bấy giờ anh ta lạnh lùng đút tay vào túi quần, với khí thế của một kẻ đứng đầu, anh ta cúi người, nheo mắt nhìn chị ta bằng ánh mắt khinh miệt... và ánh mắt ấy giống hệt như bậc vua chúa ngày xưa nhìn dân đen thấp hèn ở dưới gót giày mình. Cất giọng băng lãnh lạnh đến mức có thể đông cứng một cơ thể người.
"Cô chưa đủ trình để biết tôi là ai! Cô chỉ cần biết rằng, kẻ xúc phạm và làm tổn hại đến danh dự, nhân phẩm của người nhà họ Phan xứng đáng bị tra tấn ngàn vạn lần."
Châu Mặc Lâm đang nói gì cơ? Tôi bật dậy nhìn hai người...
"Anh nói vậy là có ý gì?" Tôi hỏi Châu Mặc Lâm.
"Phan Hoàng My! Cô thật là ngây thơ khi tin những lời nói dối của tôi." Veronica không còn giấu giếm gì nữa, cô ta đã hoàn toàn lột bỏ lớp mặt nạ giả dối cười điên dại nhìn tôi.
Ý của chị ta là?
"Đúng thế! Tất cả những lời tôi nói với cô ở quán cafe đều không phải là sự thật. Tôi chính là người lén cài camera ẩn vào trong phòng cô đấy! Tôi cứ nghĩ một con bé phi dê như cô sẽ không được anh Vũ để ý... nhưng ai dè anh ta còn dám ngủ với cô! Cô đã xem clip đó để biết mình dâm đãng thế nào chưa? À chắc xem rồi nên mới tin tôi răm rắp như thế!"