Tôi và Giang lễ phép chào hai bác, hai người họ mỉm cười trìu mến gật đầu và bảo hai đứa ngồi xuống cùng nói chuyện.
"Sơn Ca mau lại đây! Giới thiệu với em đây là Nhã, em gái ruột của chị, hai đứa trạc tuổi nhau đấy." Chị Thanh nhẹ nhàng đẩy cô gái có phần hơi ngại ngùng ngồi cạnh tôi.
Đó là một cô gái xinh xắn ăn mặc dễ thương như búp bê, diện áo len dài và chân váy xếp ly điệu đà. Dáng người thon gọn và cao ráo, đôi mắt bồ câu to tròn, mái tóc đen dài được làm xoăn, make up nhẹ nhàng.
"Chào cậu, mình là Sơn Ca, con gái của bố Sơn." Không hiểu sao, tôi có linh cảm rất xấu về cô gái này. Nhưng lại lắc đầu gạt đi, nghĩ mình nghĩ nhiều. Tôi mỉm cười đứng dậy, chìa tay ra cho cô ấy bắt tay mình.
"Chào Sơn Ca! Mình là Nhã, con gái út của bố Hùng và mẹ Lan." Cô ấy đỏ mặt chìa tay bắt tay với tôi, đôi mắt bồ câu to tròn vẫn còn nét ngượng ngùng.
"Như đã giới thiệu từ trước, đây là Giang người bạn cháu mới làm quen." Tôi giới thiệu lại, hai tay cùng chỉ vào người Giang.
"Bác thấy hai đứa trông rất đẹp đôi." Bác Hùng khen ngợi.
"Cháu cảm ơn ạ." Tôi mặt đỏ lựng lên, lén nhìn sang người ngồi bên cạnh mình, cậu ấy bối rối không nói gì mắt nhìn sang chỗ khác.
Oa! Có phải tôi nhìn nhầm không? Hai tai cậu ấy đỏ hết lên rồi kìa. Trông ngộ nghĩnh quá!
"Nghe nói cháu học Ngân hàng?" Mẹ chị Thanh - bác Lan bắt chuyện.
"Vâng ạ?"
"Con gái thứ nhà bác cũng học Ngân hàng." Bác ấy nói tiếp.
Tôi ngạc nhiên, cứ nghĩ chỉ bằng tuổi thôi ai dè lại có duyên học cùng trường với nhau.
Sao tôi chưa nghe bao giờ nhỉ? Chắc tại lúc ngồi trong quán cafe bọn tôi nói chuyện xôm tụ quá nên không để ý người lớn nói gì với nhau.
"Ôi thế ạ? Vậy Nhã học ngành nào vậy? Mình học 'Quản trị kinh doanh'." Tôi hướng ánh mắt sang cô ấy, hỏi.
"Mình học 'Tài chính - Ngân hàng'." Khác với giọng nói khỏe khoắn của tôi, cô ấy nhỏ nhẹ trả lời.
"Ồ vậy là bọn mình khác khoa, hơi tiếc một tí nhưng thôi không sao. Sau này chị Thanh trở thành chị dâu của tớ, mình đã thân thì càng thêm thân." Tôi hồ hởi cười nói, mọi người ai cũng vui vẻ khi nghe tôi nói vậy.
"Cháu xin phép hai bác với chị, cháu vào giúp bố Sơn một tay ạ." Tôi nhổm dậy, kéo theo cả Giang.
"Cho chị đi với Sơn Ca ơi!"
"Chị cứ ngồi uống nước đi ạ, chị vào phụ nhưng bố em lại bảo chị ra ngồi cùng hai bác có đúng không ạ?"
Chị Thanh gật đầu.
"Ui bố Sơn chẳng bao giờ để khách đụng tay vào việc nhà đâu, sau này về chung một nhà thì thoải mái." Tôi nháy mắt với chị ấy. Sau câu nói này của tôi, chị Thanh tươi tỉnh hẳn lên.
Tôi dẫn Giang lên phòng mình, đến nơi Khôi đang ngồi ghế chơi game trên điện thoại tự bao giờ.
"Nhanh nhờ? Chưa gì đã thấy ở đây rồi." Tôi chế giễu nó.
"Tao có xuống giúp bố mày toàn bảo tao ngồi chơi, chán quá không có gì làm thì cày game leo rank vậy."
"Ờ tao mới nói hai câu, có đụng chạm gì đâu mà mày đã nhảy dựng lên rồi?" Tôi vừa nói vừa để mũ lên giá treo quần áo, Khôi á khẩu không hó hé gì thêm. Sau đó tôi quay sang nói với Giang:
"Cậu cứ tự nhiên ngồi đây chơi với Khôi, mình xuống phụ bố một tay. Khi nào xong mình sẽ lên gọi cả hai."
"Ừ." Có Khôi ở đây cậu ấy chắc sẽ bớt ngại hơn, tôi nghĩ.
.........
Giúp bố nhưng không quên trêu anh trai bẩn bựa của mình, tôi cố tình đặt đĩa thịt gà rang muối nhờ Khôi mua hộ để lên cái chỗ dễ thấy nhất.
Hờ hờ, dĩ nhiên gã Vũ nhìn thấy sợ mất mật chạy không cả buồn lượm dép chứ còn sao nữa. Tôi thành công đuổi kẻ khó ưa ra khỏi gian bếp thân yêu của mình.
"Con lại trêu anh con!" Bố tôi không hài lòng nhìn đĩa gà rang muối trên tay tôi.
"Aiss chuyện này cũng không thể trách con được bố ạ! Mình mời cơm khách chẳng lẽ lại không có món gà?" Tôi chống chế cười toe toét.
Không nói lại được tôi, bố ngán ngẩm lắc đầu bưng các món đặt lên bàn ăn tròn có lắp thêm mặt kính xoay.
Tôi mời mọi người ra ăn cơm, mọi người nhanh chóng ngồi xuống quầy quần bên mâm cơm ấm cúng do chính tay bố con tôi chuẩn bị từ a đến z. Mỗi đĩa thịt gà rang muối là tôi cố tình mua thôi.
"Cậu có bị dị ứng với món gì không?" Tôi ngồi cạnh Giang, quan tâm hỏi cậu ấy.
"Không, món gì mình cũng ăn được." Cậu ấy lắc đầu.
"Vậy à?" Tôi cầm đôi đũa chuyên dùng để gắp thức ăn gắp cho Giang một miếng thịt bò cuộn nấm kim châm. "Cậu mau ăn đi, toàn món nhà làm cả đấy."
"Ừ mình cảm ơn." Cậu ấy nhẹ cười lộ ra cái răng khểnh rất duyên.
"Bày đặt làm màu! Có phải trẻ con đâu, mày để em nó tự gắp đi." Vũ hậm hực cứ nhìn chằm chặp lên người tôi từ đầu bữa tới giờ. Cứ thấy tôi mắc mấy cái lỗi bé tẹo như đầu ngón tay là gã chuyện bé xé to xỉa xói tôi.
Bực mình quá! Tôi hết nhịn nổi xoay mâm thủy tinh để đĩa gà rang vào đúng chỗ gã ngồi.