Ông phì cười, nhéo mũi tôi một cái.
"Nói thật, mới gặp thấy cháu theo đuổi phong cách tomboy cũng rất xinh đẹp rồi, không cần phồng má tru môi như thế đâu! Điều hạnh phúc nhất của con người là được theo đuổi phong cách mình yêu thích, cháu không cần phải ngại."
Mấy lời động viên của ông ngoại, tôi thấy ấm lòng...
"Đúng rồi, Hoàng Trung! Cậu mau đi vào phòng ngủ của ta, cầm hộp quà ta để trên bàn mau đem ra đây."
"Vâng ạ!" Chú Trung đứng dậy, đứng thẳng lưng cúi chào ông cụ, theo y lời đi vào lấy hộp quà bí ẩn.
Tôi hết nhìn bóng lưng rời đi của chú Trung, rồi lại nhìn sang ông ngoại, thắc mắc không hiểu ông cụ muốn làm gì.
Như hiểu ánh mắt của tôi, ông ngoại thân thiết vỗ vai tôi cười trìu mến:
"Nhân dịp cháu trở về, ông có món quà nhỏ muốn dành tặng cho cháu."
À ông định tặng quà cho mình, đến lượt tôi tò mò về món quà ông định tặng cho tôi.
Một lát sau, chú Trung quay trở lại phòng khách, trên tay chú là một hộp quà bọc giấy trơn ánh nhũ màu xanh lá mạ, bên ngoài còn thắt thêm cái nơ ruy băng nhìn trông rất đẹp. Chú kính cẩn cầm hộp quà bằng hai tay rồi đưa cho ông ngoại. Ông cụ vui vẻ nhận lấy bèn nói với tôi rằng:
"Như lúc trước ông đã nói, đây là món quà nhỏ nhân dịp gia đình chúng ta đoàn tụ. Cháu hãy nhận lấy cho ông vui lòng!"
"Vâng ạ!"
"Không cần giữ kẽ, cháu mở ra xem đi."
"Vâng."
Trước sự chứng kiến của bao con mắt đổ dồn về phía mình, tôi có chút lo lắng và cảm nhận một áp lực vô hình phát ra từ hộp quà đặt trên đùi mình.
Cởi nút thắt từ chiếc nơ ruy băng, tôi nhấc nắp hộp để lên cái ghế sofa bên cạnh. Bên trong là một tập tài liệu, tôi cầm lên đọc thử xem trên đó là cái gì.
Đây là... tôi hoa mắt nhìn đi nhìn lại tập tài liệu trong tay... Ông ngoại tặng tôi một khu chung cư hạng sang và một dự án bất động sản sắp hoàn thành vào đầu năm sau. Tất cả... người chủ sở hữu đều đứng tên tôi!
"Ông ngoại... tập tài liệu này?" Tôi hoang mang, lắp bắp hỏi ông cụ.
Tôi vốn biết ông ngoại là ông trùm về bất động sản, nhưng hào phóng đến mức tặng tôi một khu chung cư và một dự án là quá lớn so với những gì tôi tưởng tượng rồi...
Thấy tôi nghệt mặt nhìn tập tài liệu, ông ngoại hào sảng cười lớn:
“Cháu gái bảo bối của ta! Những thứ này có là gì so với toàn bộ tài sản cả đời ta tích cóp. Đừng ngẩn người như thế, rồi cháu sẽ quen ngay với những thứ này thôi. Ta chỉ mong cháu có thể vui vẻ sống cùng ta, để đến khi ta mất rồi thì hợp sức cùng Mặc Lâm phát triển cơ ngơi đồ sộ của dòng họ này!"
"Ông ngoại, Mặc Lâm là ai thế ạ?" Nghe cái tên này, tôi tò mò đánh bạo hỏi ông.
"Nó là một đứa cháu ngoại khác của ta, lát hai đứa sẽ được gặp nhau sớm thôi. Ta không có cháu nội, nhưng đổi lại có tận hai đứa cháu ngoại! Đây chính là một bù đắp lớn từ ông trời ban cho ta!"
Hai tay vô thức nắm chặt vào nhau, chẳng hiểu thế nào trong lòng tôi dấy lên một dự cảm bất an về người anh họ chưa từng gặp mặt này.
Nói chuyện thêm một lúc, ông đích thân dẫn tôi đi lên phòng.
Căn phòng nằm ở tầng hai, phía bên tay phải, ở phía đối diện là phòng của một ai đó và tôi mạnh dạn đoán đó là căn phòng của người tên Mặc Lâm kia. Căn phòng không chỉ rộng thênh thang mà còn được bày trí vô cùng xa hoa và tráng lệ. Căn phòng như một căn hộ thu nhỏ, với phòng khách rộng lớn, phòng giải trí, phòng ăn, phòng thay đồ cùng mấy gian quần áo và phụ kiện, phòng làm việc... và phòng ngủ lớn với cửa sổ kiểu Pháp nhìn ra hồ bơi lộ thiên nằm phía sau tòa lâu đài. Tất cả các gian phòng đều sơn phết màu sắc tươi sáng, đem lại cảm giác thoải mái cho người nhìn.
Sau khi để tôi thăm quan nhìn ngắm cho đã mắt, ông ngoại liền nói:
"Nếu có chỗ nào không ưng ý cháu cứ bảo người làm, họ sẽ thay đổi đến khi nào cháu hài lòng thì thôi. Ta cho người sắp đặt phòng cháu tương tự phòng Mặc Lâm nên chắc có nhiều thứ cháu không thích. Riêng màu sơn, ta nghĩ dùng màu sắc tươi sáng là hợp với tính cách năng động của cháu hơn."
Tôi vội lắc đầu quầy quậy, thiết nghĩ ông ngoại đã có lòng cất công chuẩn bị cho tôi những thứ tốt nhất rồi mà còn mặt dày đòi hỏi này nọ thì thật không nên!
“Cháu thích lắm ông à! Tiện nghi trong phòng quá xa hoa rồi, cháu chưa bao giờ nhìn thấy nơi nào xa hoa đến vậy.”
"Cháu quá khiêm nhường rồi! Ta chỉ muốn những thứ tốt đẹp nhất dành cho cháu... "
Tiếng gõ cửa cắt ngang lời nói của ông cụ, hai ông cháu liền nhìn ra phía cửa phòng đang mở toang. Ở đó, chú Trung đứng nghiêm chỉnh thông báo:
"Xin lỗi chủ tịch và Sơn Ca vì đã cắt ngang, cậu Mặc Lâm đã về và đang đợi ở dưới đại sảnh ạ."
Tôi dìu ông ngoại đi xuống cầu thang, người đàn ông đứng ở dưới lạnh lùng nhìn chúng tôi...
Anh cao cao tại thượng như một vị vua, dùng ánh mắt trên vạn người nhìn người khác...
Anh ta chính là Châu Mặc Lâm!