Giờ tôi không biết mình nên làm gì sau bao nhiêu chuyện xảy đến, ngồi gục xuống ghế đá gần đó. Tôi vò đầu bứt tai vì lượng thông tin tiếp nhận cùng một ngày, chúng tạo thành một mớ hỗn độn trong đầu.
Tôi có linh cảm... những điều tiếp theo chú sắp nói ra còn kinh khủng hơn thế nhiều...
Đợi tôi bình ổn lại cảm xúc, chú ngồi xuống cạnh tôi, bắt đầu kể tiếp:
"Trong vô số những người đến cầu hôn, ông ngoại cháu tìm được một chàng rể ưng ý. Ngay lập tức, buổi xem mắt đã diễn ra dưới sự chứng kiến của ông cụ. Nhưng tiểu thư không đến buổi hẹn mà bí mật hẹn hò cùng chàng vệ sĩ riêng. Và cuối cùng ông cụ phát hiện ra bí mật đó, nhanh chóng cho người bắt nhốt tiểu thư vào phòng riêng và đuổi việc cậu vệ sĩ đó. Vốn bất mãn cách giáo dục cưỡng ép của bố mình ngay từ nhỏ, tiểu thư phản kháng quyết liệt. Hết tuyệt thực, đập phá đồ đạc đến đòi tự tử, ông cụ chịu thua bèn thả cô ấy ra ngoài, cho phép đi lại xung quanh biệt thự nhưng không được phép đặt chân ra bên ngoài. Tiểu thư nào có chịu bỏ cuộc, tìm cách trốn ra ngoài và đi tìm người con trai kia. Và rồi, lần bỏ trốn này kéo dài 10 năm đằng đẵng... "
Chú kể đến đây liền ngưng bặt như để lấy hơi, không đợi tôi thúc giục, ông chú mặt sẹo kể tiếp:
"Thế rồi vào một đêm mưa to gió lớn, ông cụ nhận được tin bố mẹ cháu gặp tai nạn và không qua khỏi trước khi xe cấp cứu đến. Và nơi bố mẹ cháu gặp tai nạn chính là ngoài cổng trại trẻ mồ côi Tâm An bây giờ."
"Dạ?"
Chú ấy vừa nói gì? Bố mẹ tôi gặp tai nạn ở cổng trại trẻ mồ côi sáng nay tôi tìm đến? Trùng hợp vậy sao?
"Khi đó mọi thứ ở đây không như bây giờ, xung quanh và trại trẻ mồ côi chưa xây dựng nên vẫn vắng vẻ và ít người qua lại lắm, không nhộn nhịp như hiện tại. Vì trời mưa to, đường trơn lại hạn chế tầm nhìn nên xe ô tô của bố mẹ cháu mất lái tông phải một ô tô đang đậu bên kia đường."
Thì ra bố mẹ tôi gặp tai nạn và mất, vậy còn tôi? Khi đó tôi 10 tuổi, tôi đã gặp chuyện gì?
"Chiếc xe bị tông phải không có người ở bên trong. Cháu có biết, chủ nhân bên trong ô tô đó là ai không?"
Tôi lắc đầu, vô thức co rúm người lại. Trực giác mách bảo đáp án của câu hỏi sẽ gây ra cảm xúc tiêu cực cho người nghe là tôi đây, và tôi sớm lờ mờ đoán được. Hiểu là thế, nhưng tôi muốn nghe sự thật... sự thật liên quan tới thân thế của tôi...
"Chú biết cháu không có đủ can đản để trả lời... Nhưng thôi... Chủ nhân của ô tô đó chính là Hoàng Thiên Vũ, người đã đưa cháu về nhà họ Hoàng."
Trực giác của tôi đã đúng, linh cảm của tôi cũng đúng luôn...
"Chuyện chú kể cháu đã biết rồi đấy, cú va chạm mạnh đã khiến bố mẹ cháu không qua khỏi. Vụ tai nạn ông cụ cho người điều tra lại và phát hiện nhiều điểm kỳ lạ." Nói tới đây ông chú dừng lại, giống kiểu một người gặp trúng câu hỏi hóc búa phải đứng im vắt óc suy nghĩ xem đáp án là gì. Phát hiện điểm bất thường, tôi nhíu chặt hai hàng lông mày, ông chú này có đáng tin không đây?
Thôi bỏ đi, cứ nghe xong rồi suy xét cũng chưa muộn, tôi ngồi im lắng nghe chú kể.
"Nói khó nghe thì... bố mẹ cháu là người gây tai nạn, nhưng người lãnh hậu quả vẫn là bố mẹ cháu... nghe không xuôi tai, đúng không?"
Tôi gật đầu công nhận, người mất thì cũng mất rồi, có nói gì kết quả không thể thay đổi...
"Ông ngoại cháu cứ đinh ninh rằng người gặp tai nạn là hai người họ và không biết tới sự tồn tại của cháu. Nói đúng hơn là, tiểu thư trốn quá kĩ, kĩ tới mức ông cụ không nghĩ mình có tới hai đứa cháu ngoại. Để đến tận 20 năm sau mới biết đến sự xuất hiện của cháu."
Mọi ký ức trước 10 tuổi tôi đã quên hết, lúc đó tôi còn nhỏ đầu óc suy nghĩ giản đơn lắm, ai nói gì cũng tin răm rắp. Vì vậy mới để xảy ra cơ sự như ngày hôm nay.
"Chuyện sau đó là như thế nào ạ? Bằng cách nào ông ngoại tìm được cháu?" Tôi căng thẳng nhìn ông chú mặt sẹo.
"Chú mạn phép xin trả lời câu hỏi thứ hai của cháu trước nhé? Cháu có nhớ hôm dự tiệc tại khách sạn JW Marriott không?"
"Có nhớ ạ!"
Làm sao tôi có thể quên được... Hôm đó là lần đầu tôi và anh phát sinh quan hệ, muốn quên cũng không thể quên được.
"Một người quen của gia đình thấy cháu quá giống tiểu thư Ngọc Châu nên đã chụp trộm cháu vài tấm hình. Ông cụ vốn là người hay đa nghi, bèn ra lệnh người của chú đi lấy mẫu tóc của cháu về đem đi giám định ADN. Và kết quả, cháu đích thị là cháu gái của nhà họ Phan!"
Bảo sao tối hôm đó không đâu bị giựt tóc, hóa ra là lý do này à?
"Đêm bố mẹ cháu gặp chuyện, người gọi và đưa họ vào bệnh viện là một người qua đường, không phải Hoàng Thiên Vũ. Cháu và anh ta biến mất một cách bí ẩn, vì lẽ đó mà ông cụ không phát hiện cháu sớm hơn. Cảnh sát giao thông đã cố liên lạc chủ nhân của chiếc xe đó nhưng gọi cỡ nào vẫn không được. Người ta bắt đầu hoài nghi, liệu có phải do cậu ta biến mất nên cơ hội để kịp thời cứu sống bố mẹ cháu đã bị bỏ lỡ rồi không?"