"Mày không muốn đến vì sợ lộ danh tính mình cô gái hot hòn họt trên mạng gần đây đó hả?" Nó cười cợt hỏi làm bàn tay tôi đang buông thõng bất giác cuộn thành nắm đấm.
Tôi im lặng và cứ nghĩ nó sẽ đá đểu thêm câu nữa nhưng kỳ lạ là nó chỉ bảo tôi rằng: "Mày không cần đến nữa, tao đã tìm đứa khác thế chỗ của mày rồi."
Nói xong, Tiến cúp máy cái rụp.
Nghe hồi chuông 'tút... tút' ngân dài trong điện thoại, tôi ngây người.
Có mỗi thế thôi hả? Nó đã buông tha cho tôi rồi đúng không? Cũng không thấy nhắc đòi lại tiền và phòng trọ... chắc là thật rồi...
Vừa hay, trong người đang có số tiền cả tháng nay nỗ lực cày cấy, tôi dự định đến thăm trại trẻ mồ côi từng thu nhận mình. Đúng lúc gặp chuyện không vui, nhân cơ hội đến đó thăm thú là một ý tưởng không tồi.
Nếu nhớ không lầm, nơi đó rất gần ngọn hải đăng Hòn Dấu, thuộc địa phận thành phố Hải Phòng. Mà chỗ đó nghe bảo gần biển... tôi chưa đi biển bao giờ, những kỳ nghỉ hè càng không nốt. Thế thì tại sao mình phải chần chừ? Coi như mình đi cho khuây khỏa, tiện thể hỏi lai lịch của bố mẹ ruột.
Nghĩ vậy, tôi không do dự rời khỏi nơi làm mình gặp nhiều chuyện không vui này. Điều làm níu chân tôi có lẽ là bố Sơn và thằng Khôi, chẳng ai đối xử tốt với tôi một cách vô điều kiện như hai người họ. Lần rời đi không báo trước này họ sẽ hiểu cho tôi mà, họ sẽ không trách móc tôi đâu đúng không?
Lòng thầm nhủ phải rời đi ngay, và lại tôi đã hứa với chị Veronica thì phải thực hiện đến cùng. Tôi không muốn sự có mặt của mình là nguyên nhân chính cản trở con đường tiến tới hạnh phúc của chị ấy.
Còn anh Vũ... nói sao đây nhỉ? Ừm... Có câu nói này rất thích hợp để nói về anh ấy, hình như là: đừng vì một cây nhỏ mà phải bỏ một cánh rừng. Đúng đúng đúng, không có tôi thì còn có chị Veronica, cuộc đời phong phú của anh không lo bị đơn điệu vì thiếu mất màu trắng tinh nhàm chán từ tôi đâu ha!
...
Đến Đồ Sơn trời đã tối mịt, tôi kéo theo vali nhỏ gọn mệt mỏi dựa người vào một gốc cây ôm ngực thở không ra hơi. Chẳng là, vừa suýt mất toi một đống tiền, tôi thầm mắng bản thân là ngu ngốc, may là đầu nảy số nhanh không thì chỉ còn nước đứng khóc ngoài đường rồi đấy.
Lần sau nhất quyết không đi mà không có kế hoạch sẵn từ trước như thế này nữa!
Phải công nhận tôi là đứa máu liều nhiều hơn máu não thật. Người ta đi có đôi có cặp hay đi theo đám, còn tôi thì một thân một mình... chắc chẳng có đứa con gái nào nó liều như tôi. Ôi dào, toàn vẹn đến được đây là tốt lắm rồi! Đầy người kém may mắn hơn bị lừa bán sang biên giới Trung Quốc chứ chẳng chơi!
Tại tôi mang ngoại hình và ăn mặc giống con trai nên không bị ai lừa sắc? Nếu đúng là thế thật... phải cảm ơn tạo hóa đã phú cho mình thân thể nam nữ bất phân này!
Hơi thở và nhịp tim đã bình ổn, tôi đứng thẳng người nhìn sang hướng bên kia... Nơi đó, chính là ngọn hải đăng nổi tiếng được mệnh danh là "mắt ngọc" của Tổ Quốc.
Hải Đăng Hòn Dấu nằm bên bờ biển, như một pháo đài cao vút và chiếu xa tới tận 40km. Chính ánh sáng này đã giúp không biết bao nhiêu tàu thuyền của các ngư dân đánh bắt xa bờ trở về bến đỗ an toàn.
Hiện tại, ngọn hải đăng đã sáng đèn. Ánh sáng dịu nhẹ, nhu hòa ấy đã thắp sáng và làm xua tan đi bóng đêm tăm tối. Không biết tàu thuyền ngoài kia liệu có cập bến an toàn? Hay vẫn lênh đênh ngoài biển chưa tìm được lối về giống như con tim tôi lúc này?
Người ta nói, phàm là con người đều có quyền được sống hạnh phúc với người mình yêu thương. Thế còn tôi, đến khi nào mới có một tình yêu đích thực cho riêng mình đây?
Vỗ đầu cho tỉnh táo, ngày mai giải quyết xong mọi chuyện nhất định tôi sẽ qua ghé thăm ngọn hải đăng cùng đền thờ Nam Thần Hải Vương gần đấy. Và bây giờ còn một chuyện đáng lo hơn hết thảy mọi thứ khác. Tôi phải tìm một homestay xin ở nhờ hoặc một nhà nghỉ nào đó ở gần đây, không là viễn cảnh trở thành một kẻ vô gia cư sắp sửa trở thành sự thật mất thôi.
Mở điện thoại lên tìm xung quanh đây có chỗ nào uy tín không... Cuối cùng dựa trên những bài đánh giá ở trên mạng, tôi tìm được một homestay như ý, vậy là vấn đề tối nay ngủ ở đâu đã được giải quyết trong êm thấm.
Sáng hôm sau, tôi rời đi thật sớm và tìm theo địa chỉ trại trẻ mồ côi theo sự chỉ dẫn của bác chủ nhà homestay đáng mến.
Đến nơi, quả nhiên có một trại trẻ mồ côi ở đây thật, và trại trẻ mồ côi ấy có tên là Tâm An. Tâm An, nghe qua cái tên thôi đã thấy lòng mình an yên, nhẹ bẫng lạ thường. Đứng ở bên ngoài tôi trầm trồ bởi cơ sở vật chất ở đây khá khang trang, xem chừng nơi này có sự để mắt và quan tâm rất lớn từ phía các nhà hảo tâm.
"Con gái, con là ai? Sao con đến đây?"