Ngồi trước mặt tôi là một chị gái xinh đẹp vô ngần. Cô ấy sở hữu vẻ đẹp cuốn hút khiến ai bắt gặp cũng phải “nhìn lâu thêm chút nữa”.
Đó là một người phụ nữ bước vào độ tuổi trưởng thành và đỉnh cao nhất. Dáng người chị thanh mảnh và cao ráo, khoác trên mình là một chiếc đầm len body màu đen ôm sát dáng người để lộ ba vòng gợi cảm cực chuẩn như người mẫu. Mái tóc đen bóng xuôn dài, khuôn mặt trang điểm kỹ lưỡng đầy sắc sảo và quyến rũ, nhất là đôi môi trái tim tô màu son đỏ mọng. Làn da trắng nuột nà căng mọng sức sống khiến ai nhìn vào cũng phải xuýt xoa, đôi mắt hai mí hút hồn với tròng mắt màu nâu nhạt và hàng mi dài chuốt Mascara cong vút, sống mũi cao thẳng, nhỏ gọn,...
Tất cả tạo nên tổng thể của một vẻ đẹp được gọt giũa qua năm tháng khi đã dần gạn lọc đi nét ngây thơ đến vô tư lự và tô điểm thêm sự khôn ngoan của trí tuệ.
Chị ấy đẹp sang chảnh như thế này thảo nào ngày xưa từng là người yêu của anh Vũ.
"Em có muốn dùng nước gì không để chị gọi giúp em?" Chị cầm cuốn menu lật giở xem từng trang một.
Tôi quá ngại ngùng vội lên tiếng đỡ lời:
"Vậy cho em một ly sinh tố vị đào."
"Ok, em ơi chị gọi nước!" Chị hơi nhổm người vẫy tay một bạn nhân viên phục vụ quán.
Sau khi trao đổi với nhau vài câu ngắn gọn, bạn phục vụ hẹn vài phút sau sẽ nhanh chóng bưng ly nước, không để tôi phải chờ lâu.
"Trong lúc chờ nước uống, chúng ta bộc bạch tâm sự với nhau vài câu được không em?"
"Dạ." Tôi bẽn lẽn gật đầu, cả người căng thẳng hai bàn tay đặt lên đầu gối đan vào nhau. Ngồi cùng với một người phụ nữ đẹp ai chẳng phấn khích, cả tôi cũng thế không riêng một ai.
"Chị là Veronica, năm nay đã 32 tuổi, vừa mới về nước sau 10 năm định cư ở Mỹ. Vậy còn em thì sao? Mau giới thiệu cho chị biết đi!"
"Dạ vâng, em tên là Sơn Ca, năm nay tròn 20 tuổi, đang là sinh viên năm ba tại Học viện Ngân hàng." Tôi cố gẵng bình tĩnh, giới thiệu bản thân thật lưu loát. Rất may là giọng tôi không run và không bị vấp ở chỗ nào.
Cứ như vậy mà duy trì, cố lên nào bản thân tôi! Tôi thầm động viên mình.
"Theo chị được biết, gia đình anh Vũ nhận nuôi em từ 10 năm trước. Vậy... em đã bao giờ nghe anh Vũ nhắc đến tên chị chưa?" Đôi mắt màu nâu nhạt khẽ nheo lại, tôi thấy chị dừng mất một lúc, chắc là chị đang cân nhắc có nên hỏi thẳng vào vấn đề không. Nhưng nghe xong thì ai cũng biết rồi đấy, tôi thầm công nhận chị này thẳng tính thật. Và lại mấy thông tin như này muốn tìm hiểu là có ngay nên tôi không thấy ngạc nhiên khi chị biết tôi là con nuôi.
Thật thà là cha quỷ quái, tôi lưỡng lự một lúc rồi quyết định trả lời thật lòng.
"Chưa ạ."
"Vậy à? Nghe buồn nhỉ?" Chị không nhìn tôi, chống cằm nhìn sang bên kia khung cửa sổ, ngẫu hứng thốt lên. "Chị đoán trước em sẽ nói vậy nên không có buồn như em nghĩ đâu nha!"
Tôi tròn mắt nhìn chị ấy. Gì vậy trời! Chị ấy có năng lực đọc được suy nghĩ của người khác thật đó hả?
Chị Veronica đẩy đĩa hạt hạnh nhân đã tách vỏ sẵn mời tôi ăn cùng, nhàn nhạt chậm rãi kể:
"Chị và anh Vũ quen nhau từ 14 năm trước. Lúc đó chị mới 18 tuổi, chân ướt chân ráo lên thành phố học đại học. Từ dưới quê lên không tránh khỏi nhiều điều bỡ ngỡ. Do có sắc đẹp và ngoại hình, một bạn đại học giới thiệu chị làm PG ở một quán bar. Nếu không phải hôm đó anh Vũ tình cờ đi uống rượu với bạn bè thì có lẽ đời con gái của chị đã bị người ta lợi dụng. Sau ngày hôm đấy, bọn chị bắt đầu làm quen với nhau, từ hẹn hò nhanh chóng tiến tới yêu đương chính thức. Thời gian dần trôi, chớp mắt bọn chị yêu nhau hơn ba năm trời đã có một chuyện bất ngờ xảy đến. Khi chị vẫn cứ nghĩ mọi thứ sẽ mãi như vậy... thì chị nhận được tin mình nhận được học bổng toàn phần tại một trường đại học bên Mỹ. Còn kết quả ra sao... em cũng biết rồi đấy. Vì muốn thăng tiến nhanh hơn, chị bất chấp tất cả đòi chia tay với anh Vũ."
Ra là vậy, lý do chia tay nghe có vẻ mơ hồ nhưng ngẫm lại lại thấy hết sức thuyết phục.
Mà kể cũng lạ, nếu yêu nhau thắm thiết như lời chị kể thế thì tại sao anh Vũ chưa một lần nhắc đến tên chị trước mặt tôi? Liệu sự thật có đúng như chị kể cho tôi nghe?
Chị ngừng một lúc và kể tiếp:
"Sơn Ca này, mới về nước không lâu nên chị đã đi tìm và muốn tái hợp với anh ấy. Nhưng thời gian trôi qua quá lâu, anh ấy đã thay đổi rất nhiều. Nhìn thấy chị, anh ấy dường như không còn mặn mà nữa, thay vào đó là những cử chỉ hắt hủi và lời nói lạnh nhạt. Gặng hỏi mãi anh Vũ cho hay, cảm xúc yêu dành cho chị dần phai nhạt theo năm tháng từ lâu, anh thừa nhận mình đã thay lòng và... đi yêu một người con gái khác."