"Ừ phải rồi, anh cứ lừa dối em tiếp đi! Nhưng em không để mình bị sập bẫy đâu!"
Hai hàng nước mắt thi nhau lã chã rơi, lăn dài trên đôi gò má...
Tôi ít khóc và ghét nước mắt lắm. Nhưng có những thứ ở đời mình càng dồn nén lâu tới mức phải tìm cách bộc phát ra ngoài thì càng khiến bản thân mình thập phần khổ sở.
Giá như ba năm trước không xảy ra chuyện thiếu tế nhị, có lẽ quan hệ anh em chúng tôi không tệ như bây giờ. Còn anh sẽ không có cơ hội chọc phá tôi hết lần này đến lần khác, cũng sẽ không nói vì phát sinh tình cảm nên tìm cách tạo cớ thu hút sự chú ý của tôi...
Theo quan điểm cá nhân của tôi, một người đàn ông con trai luôn tìm cách bày trò phá bĩnh và gây rối một cô gái nhằm gây sự chú ý là cái trò ấu trĩ nhất trên đời. Muốn đối phương biết, thà rằng anh ta bày tỏ tình cảm để bị từ chối còn hơn là làm người khác khó chịu.
Chắc tại tôi thẳng tính, ghét sự mập mờ đuổi bắt như kiểu trò mèo vờn chuột nên có suy nghĩ thế. Đối với tôi, yêu là yêu, ghét là ghét, không có sự lập lờ nước đôi. Còn Vũ chắc chắn không nghĩ như vậy rồi, nếu ban đầu anh cũng có lối nghĩ giống thế thì tôi đã đỡ phiền.
Anh im lặng, không phản bác thêm câu nào. Tôi vốn biết anh là kiểu người thích nói lời bay bổng nên cứ nghĩ anh sẽ nói gì đó nữa cơ. Nhưng không, sự im ắng này gây cảm giác người ngồi bên cạnh mình không phải là Vũ Sở Khanh mà tôi biết.
Khi còn đang nghĩ anh lặng im không chịu mở miệng thì thật bất ngờ, Vũ kéo người tôi ngồi sát cạnh anh. Động thái tiếp theo của anh khiến tôi giật nảy mình muốn nhảy dựng lên. Bàn tay xấu xa thò vào trong lớp áo tôi, vuốt ve lớp da trên tấm lưng trần láng mịn. Đồng thời, Vũ cúi mặt xuống hôn tôi.
Đây không phải là nụ hôn môi chạm môi giống như lúc nãy. Anh cắn mút hai cánh môi tôi rồi đưa lưỡi tiến vào, hai đầu lưỡi thân mật hòa quyện vào nhau. Anh say sưa đưa lưỡi quấy đảo từng ngóc ngách và kẽ hở trong khoang miệng tôi. Cảm giác ấy thật lạ lẫm, nó khiến đầu óc tôi trở nên mụ mị tê dại. Tôi không còn sức để phản kháng, chỉ biết ngồi xụi lơ ra đấy như vũng nước mà đón nhận nụ hôn của anh Vũ một cách ngây ngô và vụng về nhất. Sự ngọt ngào trong miệng làm tôi có cảm giác mình đang ăn một viên kẹo Alpenliebe ngọt ngào mang vị Sữa Caramen mình hay thường mua ăn vặt...
Vừa hôn tôi, bàn tay anh đang xoa lưng lần mò theo viền áo bra của tôi và nhẹ nhàng tháo móc khóa. Đôi gò bồng đảo no đủ bật ra, một tay anh giữ lấy đầu tôi, tay kia tháo xong móc khóa chuyển sang đằng trước bắt đầu sờ soạng một bên ngực của tôi. Vẫn là bàn tay tỏa ra nhiệt năng ấy, anh cùng một lúc vừa nắn bóp vừa vân vê nhũ hoa trước ngực. Sự động chạm này khiến nó cứng lên trông thấy.
Môi hôn nồng nàn đến mức không thể nín thở thêm mới chịu ngừng, anh hổn hển thở quyến luyến nhìn tôi. Hệt như bị thôi miên, tôi chìm sâu vào đôi mắt đen lay láy không thấy điểm dừng của anh. Có cảm giác cả cơ thể bị mê hoặc giống thủy thủ đoàn gặp phải Siren nửa người nửa cá trong thần thoại sống trên một hòn đảo ở Địa Trung Hải. Tiếng hát ngất ngây của chúng khiến bất kì chàng thủy thủ nào khi nghe thấy đều không thể cưỡng lại và đâm thuyền vào bãi đá ngầm... đam mỹ hài
Tôi cũng như thế, chẳng thể nào cưỡng lại được sức lôi cuốn từ người đàn ông mình trót lỡ rung động...
"Anh thật sự yêu em, yêu nhiều hơn những gì em tưởng đấy!" Vũ thì thầm vào tai tôi những lời mật ngọt. "Cho anh đi! Anh chỉ muốn mãi đắm chìm cùng em!"
Anh dứt lời cũng là lúc lột bỏ quần áo trên người, cả cơ thể cường tráng phơi bày trước mặt tôi. Ngay cả vật cứng cáp đó... đang bừng bừng khí thế ngẩng cao đầu sẵn sàng lâm trận. Rồi sau đó, anh giúp tôi cởi đồ, môi tiếp tục nụ hôn dang dở. Dần dần, anh vừa hôn xen lẫn gặm cắm từng tấc da thịt trên người tôi... không bỏ sót một chỗ nào. Từng nơi anh đi qua là chỗ đấy đều rạo rực, bên dưới vùng cấm bắt đầu ngứa râm ran và co thắt nhẹ, tiết ra dịch ẩm ướt...
Anh nhẹ nhàng đặt người tôi xuống giường thể như đối với anh đây là người phụ nữ anh yêu đậm sâu, cần phải nâng niu và thận trọng từng tí một. Tôi không rõ đây là thực hay mơ, chỉ cảm nhận có cái gì đó đang len lỏi vào trong trái tim mình. Không, đây là mơ không phải là hiện thực! Ở hiện thực anh chưa bao giờ đối xử dịu dàng với tôi giống thế...
"Sơn Ca! Em đẹp lắm! Đẹp đến mức nghẹt thở!" Hôn khắp cơ thể tôi một lượt, anh nhổm dậy, trườn tới gần và hà hơi thở nóng bỏng vào tai tôi.
Ngay sau đấy, bàn tay đó tiếp tục nhào nặn bên ngực kia. Và anh không để bàn tay còn lại được nhàn rỗi, lần mò xuống dải đất bí ẩn, thò một ngón tay vào khám phá...