"Thưa ngài chủ tịch! Đã tìm thấy tung tích của tiểu thư Hoàng My rồi ạ!" Một người đàn ông mặc bộ Âu phục màu đen đi vào căn phòng trịnh trọng thông báo, khiến một ông lão râu tóc bạc phơ đang ngồi yên vị trên ghế bọc da đắt tiền đứng bật dậy.
"Thật sao? Con bé đang ở đâu? Cậu mau nói cho ta nghe xem nào!" Ông cụ nôn nóng thúc giục người áo đen vừa truyền tin.
"Nhà họ Hoàng ạ!" Người đàn ông nọ cúi đầu.
"Nhà họ Hoàng nào? Nhà họ Phan chúng ta có quen biết không?" Ông cụ nhíu hai hàng lông mày bạc trắng, dò hỏi một cách cặn kẽ.
"Dạ, theo thông tin cháu điều tra, đó là dòng họ có nhiều đời làm trong bộ máy chính quyền thành phố Hà Nội. Nhưng đến đời cháu chắt thì bị đứt đoạn, nghe bảo người cháu trai đó hành nghề bác sĩ." Người đàn ông trịnh trọng nói tóm tắt vài thông tin quan trọng mà ông ta vừa cho người đi điều tra ra được.
"Thông tin này của cậu có chính xác không? Và cậu có chắc đó là cháu ngoại thất lạc nhiều năm của tôi?"
"Chắc chắn ạ. Cách đây một ngày tại một trung tâm tổ chức sự kiện, có một người phụ nữ đã xác nhận tiểu thư Hoàng My giống cô gái ấy lên tới 90%." Ông ta gật đầu khẳng định chắc nịch.
"90%?"
"Vâng thưa ngài chủ tịch! Cháu có ảnh chụp của cô gái đó vào tối hôm diễn ra buổi tiệc chiêu đãi y bác sĩ của bệnh viện phụ sản. Chú xem là sẽ rõ thôi ạ!" Người đàn ông đưa tấm ảnh chụp trộm trên điện thoại đưa cho ông lão nhìn.
Trong điện thoại là bức hình Sơn Ca đang khoác tay Thiên Vũ. Cô gái mặc chiếc váy màu sắc tươi sáng trợn tròn mắt nhìn người đối diện, còn chàng trai mặc bộ vest trắng bảnh bao chỉ cúi nhìn mỗi cô ấy, nắm chặt tay cô ấy. Có lẽ vì đang mải đấu võ mồm nên không để ý xung quanh, cả hai người đều không biết mình rất đẹp đôi và thu hút ánh nhìn của người khác cỡ nào.
"Đúng là giống y đúc như hai giọt nước, khác chăng là ở mái tóc. Con bé cũng giống hệt con gái thứ của ta khi vào độ tuổi đôi mươi." Ông cụ vừa vuốt ve nét mặt Sơn Ca qua màn hình điện thoại vừa thốt lên.
"Vâng đúng là giống hệt tiểu thư Ngọc Châu 20 năm về trước."
"Và người này, cậu bác sĩ đó đây nhỉ?"
Người đàn ông trịnh trọng gật đầu.
"Cậu ta đang yêu con bé!" Nhìn người đàn ông trong ảnh, ông cụ thốt lên một câu.
"Chủ tịch! Trông vậy thế mà chú cũng nhìn ra được ạ?"
"Tại sao không? Chỉ có người đang yêu mới có vẻ mặt như thế... " Đúng vậy, rất giống ánh mắt năm xưa ông nhìn người vợ hiền từ của mình, tiếc là bà cụ mất quá sớm. "Bây giờ vẫn chưa có gì để khẳng định đứa trẻ này là cháu ruột của ta, cậu hãy đi tìm con bé và mang kết quả về đây."
"Vâng, cháu đi làm ngay!"
Người đàn ông vừa đi khuất, ông cụ cầm điện thoại nhìn tấm ảnh lưu luyến mãi không rời...
Những tia nắng nhạt nhòa của một chiều đông lạnh giá chiếu lên mái tóc bạc phơ. Những nếp nhăn xô vào nhau, giọt nước mắt lăn dài trên đôi gò má đen sạm. Tất cả những cảm xúc: vui sướng, hạnh phúc, xúc động, bùi ngùi, chờ đợi, hối hận, luyến tiếc cùng một lúc thi nhau vỡ òa...
Đứa cháu gái tưởng chừng không tồn tại bất ngờ xuất hiện... Sau khi gia đình tìm hết cách cản trở và ngăn cấm không cho đôi trẻ đến với nhau, con gái thứ của ông đành lòng bỏ nhà đi với chàng vệ sĩ - người nó yêu thương. Gia đình ông cho người đi tìm tung tích cặp tình nhân nhưng vô vọng. Dường như hai người họ bốc hơi rời khỏi thế giới này không một vết tích.
Sau 10 năm im hơi lặng tiếng, cuối cùng ông cũng đã tìm ra con gái mình. Nào ngờ... đó đồng thời cũng là lần cuối cùng ông gặp con.
Vào một đêm mưa to gió lớn, ông nhận được tin dữ từ người quản gia, người ta nói con gái của ông đi cùng một người đàn ông ngoài 40 tuổi bị xe tải đâm chết tại một làng quê hẻo lánh gần vùng biển. Không cả thay bộ đồ Pijama trên người, ông tức tốc ra lệnh cho tài xế chở ông đến đó nhanh nhất bằng mọi giá.
Và quả nhiên... những điều người ta báo cho ông biết... ngồi trên xe ông từng cầu mong đó không phải là sự thật. Lần gặp cuối cùng sau bao năm xa cách lại hóa ra là cảnh tượng kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh! Con gái út của ông đã ra đi vĩnh viễn!
Ông có hối hận cỡ nào cũng không thể đem con gái của mình quay về nhà...
Và đứa trẻ đó, ông không hề hay biết nó tồn tại... thậm chí ông còn chẳng biết con gái đã lén kết hôn với chàng vệ sĩ đó. Phải cho tới khi, kẻ đâm chết hai vợ chồng được đặc xá ra tù trước thời hạn, hắn kể đầu đuôi rõ ngọn ngành thì lúc này mới biết ngoài Mặc Lâm, ông còn có thêm một đứa cháu ngoại. Nếu không phải do năm đó cả gia đình ông dính dáng tới xã hội đen, có phải đứa bé đã sớm được đón về rồi không?
Nhưng không sao hết, 10 năm chưa phải là muộn...