Người ta có câu: của bền tại người. Điện thoại đó bố Sơn mua tặng vào dịp sinh nhật tôi tròn 16 tuổi, dùng đến giờ vẫn trông như mới. Mặc dù trong bốn năm đó tôi chưa từng đối xử tốt với nó đúng nghĩa một lần, ngày đêm kè kè chơi game bắt nó hoạt động hết công suất. Nhưng ít ra không có lần nào bị hỏng hóc nghiêm trọng, cùng lắm là thay ốp một lần và một lần phải đi ép kính vì bất cẩn làm rơi xuống nền xi măng.
Vậy mà chỉ nháy mắt một cái, điện thoại của tôi đã bị thằng mặt giặc kia đập bể vỡ màn hình. May là mua được quả ốp chất lượng, không là vỡ tan tành rồi đấy.
Trông tôi bình tĩnh thế thôi nhưng xót của, không nhiều lời tung chân đạp một cước vào bụng thằng đó.
"Mịa thằng chó má này! Hôm nay đừng hòng đòi được tiền của bố mày!"
Tôi lao vào đánh đấm như vũ bão, tưởng thế nào thì ra toàn là mấy thằng oắt choai choai suốt ngày cắm mặt ở mấy quán net thì lấy đâu ra sức để đánh nhau. Nhưng tôi đã quên mất một điều, bọn nó còn kéo đến mấy tên giang hồ bặm trợn.
Chúng không để tôi hung hăng được lâu, hai tên giang hồ khỏe như vâm giữ chặt tay chân và ép tôi nằm ngửa giữa mặt đường bê tông. Thằng bại dưới tay tôi lò dò đi đến, nó ngồi xổm xuống, dí sát vào mặt tôi cười đểu.
"Tao nể mày là con gái nên chỉ đấm cảnh cáo mấy nhát, khôn hồn hôm nay mày nôn tiền ra đây!"
Mặt tôi hầm hầm như bà la sát, không phục phun nước bọt vào mặt nó.
"Đéo đấy!"
Nó lau mặt tức tối quát:
"Chúng mày lột đồ của nó cho tao! Để xem nó còn cứng được đến đâu!"
Dứt lời, mấy thằng còn lại xông vào lột bỏ chiếc áo hoodie tôi đang mặc trên người.
Tôi dường như chết lặng. Cái gì? Bọn chúng định làm nhục tôi ở giữa đường hay sao? Đánh đấm thì tôi không sợ bố con thằng nào hết nhưng chúng nó chơi bẩn dùng cách hèn hạ nhất... Mặt tôi dần tái xanh...
Nhưng lột mãi không được, tôi giãy giụa và vùng vẫy quá hăng nên bọn chúng không thể nào lột được. Cũng một phần chiếc áo hoodie tôi đang mặc là dạng chui đầu không phải dạng kéo khóa.
"Đồ hèn! Nếu có gan đánh tao đây này!" Tôi hét lớn nhằm để bọn chúng dừng ngay hành động đồi bại.
"Không, tao không thèm đánh mày. Mày là con gái... " Không lột được đồ tôi, nó không tức giận mà chỉ cười khinh bóp ngực một cái rất đau. "thì tất nhiên tao sẽ dùng cách khác trả thù mày, như thế này này."
Mỗi câu 'như thế này này' từ miệng thằng đó là mỗi lần ngực tôi bị nó bóp.
"Aaaaa! Mất dạy! Tao thề tao mà thoát ra được, tao không ngán đánh chết mày!"
"Ồ, ngực mày trông ngon đáo để, hóa ra là nịt ngực à? Cái dạng nam không ra nam, nữ không ra nữ như mày, chắc là còn trinh nhỉ?"
"Thằng chó má! Bệnh hoạn! Biến thái! Dâm dê! Ááááá! Có ai không? Cứu tôi với!"
Lúc này tôi mới ý thức được rằng, nắm đấm không thể giải quyết vấn đề giống như Giang đã từng nói. Tôi không sợ bị đánh bầm dập tả tơi hoa lá, cái tôi sợ nhất giờ là sự trong trắng của mình sắp bị vấy bẩn.
"Có sức để hét cơ à? Này thì hét đi! Hét nữa đi!" Nó vả liên tiếp mấy cái lên khuôn mặt xắm nghoét không còn giọt máu nào của tôi.
"Chúng mày! Tìm cho tao một cái nhà nghỉ gần đây, tao phải dạy dỗ nó một trận thật đàng hoàng."
Bọn chúng sỗ sàng ngửa đầu cười sằng sặc với nhau. Phản kháng vô hiệu, tôi sức cùng lực kiệt không còn có hơi sức để chống đối nữa rồi.
Tôi tuyệt vọng nhắm chặt mắt, cố không rơi nước mắt...
Có lẽ đây sẽ là một ngày ê chề và nhục nhã nhất đời tôi.
Píp píp... tiếng còi xe ô tô kêu lên.
"Cái gì thế?" Đám người đang cười cợt ngay lập tức ngơ ngác nhìn nhau không hiểu tiếng còi inh ỏi vừa rồi phát ra từ đâu.
Ngay sau đó là ánh đèn pha ô tô chiếu sáng lên khắp mặt đường. Một chiếc xe BMW trắng từ từ đi đến và dừng lại trước đám người trong đó có cả tôi.
Xe BMW? Đó chẳng phải là? Tay thằng kia đang động vào người tôi bỗng nhiên run rẩy... Điều gì khiến thằng nhóc điên khùng này sợ sệt tới thế?
"Tiến! Cậu giỏi thật nhỉ? Cậu dám động vào em gái tôi? Bỏ mấy cái tay đấy ra khỏi người con bé ngay lập tức!"
Giọng nói ngày nào cũng nói mấy lời trơ tráo phèn ói bên tai tôi... là anh Vũ mà!
"Anh... anh rể ạ?" Mặt thằng Tiến tím tái một cách kỳ cục, đám người đồng loạt buông tôi ra, cả thằng Tiến cũng vậy.
What the hell?
"Đám cưới đã hủy bỏ, tôi không phải là anh rể của cậu." Vũ lạnh lùng đút tay vào túi quần.
Ra vậy, Tiến là em họ của chị Thanh.
Tiến sợ hãi nhổm người đứng phắt dậy. Dáng người đàn ông cao lớn trầm ổn nhấc từng bước chân hữu lực, anh dừng lại trước mặt tôi, nâng người tôi dậy.
"Anh bảo rồi... càng ương bướng lắm càng tai quái nhiều. Chừa chưa?"
"Em còn chưa chết, sao chừa được." Tôi ương bướng không sợ chết bật lại tanh tách.
"Vẫn còn mạnh miệng ghê nhỉ?"