Đang đi, Minh Khôi ngả ngớn cười hỏi:
"Sao mày phũ với anh mày thế?"
Tôi nhéo vào hông nó, đốp chát lại:
"Phũ cái gì? Tao làm thế là quá xứng đáng với gã. Ai bảo gã thích chơi khăm tao!"
Nghe câu đó xong, nó quay sang nhìn tôi, hề hề cười.
"Còn chưa biết ai chơi khăm ai đâu."
"Mày nói gì cơ? Tiếng gió lớn quá, tao không nghe rõ."
"Tao nói vu vơ ấy mà, mày nghe nhầm đấy."
Tôi order hẳn chục món cho nó máu, Minh Khôi lóa mắt nhìn bàn thức ăn chất cả đống, nó khều tay tôi nói nhỏ:
"Gọi nhiều thế? Ăn hết được không?"
Tôi cầm con tôm hấp lên cắn một phát ngập mồm vừa ăn vừa nói.
"Thoải mái đê! Không ăn hết thì gói về, sao phải xoắn!"
Chắc nó nhìn thấy cái tướng ăn hổ đói vồ mồi của tôi sốc quá, mãi vẫn không chịu đụng đũa. Ờ thôi chết, ngại quá! Tôi vội lên tiếng thúc giục nó để chữa ngượng, mà hình như càng nói càng sai thì phải.
"Không ăn à? Không ăn tao ăn hết nhá!"
"Ừ tao ăn đây."
Kinh hồn bạt vía, đó là ánh mắt ban nãy của nó khi cười gượng gạo trả lời tôi.
Quái, ăn cùng nhau bao bữa rồi, sao lần nào nó cũng nhìn tôi bằng cặp mắt hoài nghi cuộc đời thế nhỉ?
"Thôi để có không khí mày kể tao nghe lý do vì sao mày ghét ông anh đó xem nào."
Miếng cá viên chiên nghẹn ứ trong cổ họng, tôi vỗ ngực ho sù sụ cầm cốc nước lọc uống một hơi hết sạch.
"Đang ăn vui vẻ tự nhiên mày nhắc đến ông ôn thần đó làm gì? Mất ngon!"
"Thì... tao hỏi mày có bao giờ trả lời, không bằng hôm nay gặp ông ấy rồi mày kể luôn đi cho nóng." Nó lại cười hề hề nhìn tôi.
"Trời đánh tránh miếng ăn, cứ phải nhè lúc đang thưởng thức mĩ vị là thế nào? Ngứa đòn hử?"
"Cứ kể đi, có làm sao đâu. Tao lại nghĩ thế này, đang bực biết đâu nói ra sẽ hết bực thì sao?"
Một ý hay! Tiện đây tôi bốc phốt gã luôn cả thể...
"Ờ mày muốn nghe thì tao kể."
Tôi gác đôi đũa lên đĩa ăn, hai mắt lim dim bắt đầu kể.
Tôi có một ông anh trai nuôi bựa hết phần thiên hạ...
Ông anh trai tôi là bác sĩ phụ sản. Vâng, bạn không nghe nhầm đâu, bác sĩ phụ sản, bác sĩ phụ sản (điều quan trọng phải nhắc lại hai lần). Năm nay đã ba mươi năm tuổi, độc thân chưa vợ nhưng tình trường dài hàng mấy chục km.
Người ta cứ bảo với nhau con người không ai hoàn hảo, ừ cái này tôi công nhận. Chẳng phải ngay cạnh tôi có nhân chứng sống là ổng đây, bên ngoài đẹp trai sáng láng cách mấy vẫn không chữa được căn bệnh giời đánh.
Kể bạn nghe, có mấy tật xấu tiêu biểu của gã làm cuộc sống mặn mòi hơn muối biển của tôi được nâng lên một tầm cao mới.
Thứ nhất, phòng mình không thấy quét dọn lau chùi bao giờ. Toàn í ới gọi, gọi không được thì dí đầu tôi sang dọn hộ.
Thứ hai là vừa dâm dê xen lẫn thô tục. Có lần lap bị hỏng tôi mượn laptop của gã để làm bài tập nhóm, chẳng biết lớ ngớ hay ấn nhầm nút ở đâu một màn hình chứa đầy sự đen tối nhảy ra. Tiếng 'ư... a...' mờ ám khiến tôi lâm vào tình trạng bối rối, đỏ bừng mặt.
Nếu không phải tối hôm đó tôi không hét toáng lên, chắc anh ta không bị no đòn từ cái chổi quét nhà của bố Sơn.
Thứ ba là rất thích quỵt nợ tiền của tôi. Biết tôi chơi game ăn tiền thưởng, gã nhiều lần bảo tôi gọi ship đồ hộ. Nhận xong không có lấy nổi một lần sang phòng tôi trả tiền.
Người đâu, cáo già thế không biết. Khôn vừa thôi để cho người khác khôn cùng nữa.
Nói chung của gã nhiều lắm, không có thời gian nên tôi không tiện kể nhiều.
Nghe tin gã sắp lấy vợ, tôi hết sức quan ngại cho cô vợ tương lai chưa từng gặp mặt lần nào của gã. Ở bẩn như thế, không biết có cô vợ nào chịu đựng đủ quá một ngày không ha? Hay là sớm chim cút về nơi sản xuất?
Mà tính tôi cũng kì cục, ăn nói không nể nang ai bao giờ, vui buồn giận hờn thể hiện hết lên trên cơ mặt. Ăn mặc tuềnh toàng như đàn ông, chắc vì thế gã mới vin cớ sai bảo tôi như con ở trong nhà.
Xin lỗi đi nhá, mặc dù mang tiếng là con nuôi nhưng bố Sơn cưng tôi như cưng cô con gái út, còn gã đó á? Sớm bị cho ra rìa rồi.
Ở ngoài galant với gái bao nhiêu, về nhà bóc lột sức lao động em gái bấy nhiêu...
Nhưng không sao, tất tần tật mọi tính xấu của gã tôi đều hóa giải một cách trơn tru.
Bởi vì tôi biết một bí mật động trời của gã.
Gã rất sợ gà! Vâng, đúng thế gã sợ con gà 100%.
Đến cái chổi lông bố tôi còn tránh mua chổi lông gà thì các bạn hiểu mức độ nghiêm trọng thế nào rồi đấy.
Từ bé đến giờ nhiều phen chứng kiến cảnh sợ gà vãi ra quần của gã, lần nào lần ấy tôi được dịp ôm bụng cười nắc nẻ. Lần đặc sắc nhất có lẽ phải kể đến năm ông ngoại gửi quà quê sang.
Chuyện không có gì đáng nói cho đến khi bố Sơn bảo gã đi mở túi kiểm tra. Chắc bố tuổi già mắc bệnh hay quên bảo thằng con trai quý báu cởi dây buộc thút nút, và cũng quên luôn nó sợ gà.
Và thế là chuyện gì đến cũng phải đến, vừa va phải ánh mắt sáng long lanh của một chú gà trống đẹp trai, gã rú lên như lợn bị chọc tiết 'tiện tay' ném con gà lên không trung, cắm đầu cắm cổ bỏ chạy.