“Anh trai, đi thôi, em gọt táo cho anh ăn.” Đào Đào rất hào hứng, cô thật sự rất thích anh Dịch, nghe được Thích Mân nói anh Dịch thích cô, cô cười cười làm đuôi lông mày cong lên.
Dịch Tuần cả người đầy mồ hôi về đến nhà, bên ngoài lúc này thật nóng, dì Triệu thấy sau lưng Dịch Tuần ướt hết, vội vàng bảo cậu đi tắm rửa,” Con thay quần áo đi, rồi dì giặt cho con, miễn lại bị cảm mạo.”
“Dạ vâng.” Dịch Tuần đi lên lầu tắm rửa, đem quần áo bẩn cho vào cái sọt.
Tắm được nửa, đầu óc Dịch Tuần dừng một chút, cậu đột nhiên nhớ tới Đào Đào cho cậu đồ ăn vặt còn đang trong túi, ánh mắt cậu lạnh lẽo, giơ tay tắt
vòi nước, mặc áo choàng tắm, mở cửa phòng tắm bước nhanh đi ra ngoài.
Cái sọt đựng áo ở trong góc đã trống không, Dịch Tuần vội vàng chạy xuống lầu, dì Triệu đang ở lầu một giặt quần áo, ở sân sau có chỗ phơi quần áo.
Dịch Tuần ở lầu ba, cậu một đường chạy xuống lầu, âm thanh cộc cộc cộc vang vọng ở trên cầu thang, Dịch Tuần chưa từng chạy nhanh như vậy.
Lúc đến phòng giặt đồ, đúng lúc dì Triệu đang giặt áo của cậu, Dịch Tuần đoạt lấy áo, dì Triệu giật nảy mình, “Tiểu Tuần?”
Sắc mặt Dịch Tuần nghiêm túc, ai không biết còn tưởng đã xảy ra chuyện gì.
Dịch Tuần sờ vào trong túi rỗng, sắc mặt cậu càng khó coi hơn,” Dì Triệu, đồ ăn vặt trong túi của cháu đâu?”
“Cậu nói đồ ăn vặt sao? Dì đặt ở trên bàn trà ấy, cậu nhìn thử trên bàn trà xem.”
Dì Triệu còn chưa nói xong, Dịch Tuần liền chạy đi, đây là lần đầu tiên dì Triệu trông thấy dáng vẻ Dịch Tuần vô cùng lo lắng như thế, không phải chỉ là đồ ăn vặt thôi sao? Bình thường bà cũng không thấy Dịch Tuần thích ăn đồ ăn vặt đâu?
Dịch Tuần bước nhanh đi đến phòng khách, trông thấy trên bàn trà có đồ ăn vặt, sắc mặt mới hòa hoãn lại, cậu xoay người đem đồ ăn vặt cho vào túi áo choàng tắm rồi đi lên lầu.
Dịch Tuần đem đồ ăn vặt để lên bàn, cậu mới khôi phục tỉnh táo trước đó, tiếp tục đi tắm rửa.
Buổi tối sau khi ăn com xong, Dịch Tuần chuẩn bị lên lầu, thì bị Bạch Chỉ gọi lại, “Tiểu Tuần, nghe dì Triệu nói con thích ăn tây mai, vừa rồi mẹ bảo chú Triệu đi mua cho con một chút, con nếu thích ăn thì lấy mang lên lầu ăn nhé!”
“Con không thích.” Dịch Tuần một chút cũng không dừng lại, cậu đi lên lầu, Bạch Chỉ có chút không hiểu nhìn di Triệu.
“Tôi cũng không biết chuyện gì xảy ra, lúc chiều tiểu Tuần còn khấn trưong vì đống đồ ăn vặt kia, tôi thấy bên trong toàn là tây mai, tôi còn tưởng tiểu Tuần đổi tính rồi cơ.” Dì Triệu cũng không hiểu.
Bạch Chỉ nghĩ nghĩ, “Chỉ sợ những thứ kia là được người khác tặng?” Bản thân Dịch Tuần không thể nào tự mua được.
“Được rồi, thằng bé không thích thì thôi, tây mai kia giữ lại, lần sau Đào Đào đến chơi thì cho cô bé.” Bạch Chỉ nghĩ nói không chừng những đồ ăn vặt kia chính là Đào Đào tặng.
Bạch Chỉ không biết bà trong lúc vô tình biết được chân tướng.
Sau khi ăn tối xong, Đào Đào trở về phòng đọc sách, không lâu sau Hà Vãn bưng cốc sữa bò đl vào, “Đào Đào, mẹ vào nhé.” “Mẹ.”