“Dạ được ạ”. Đào Đào lại cộc cộc chạy về bên canh Dịch Tuần, cô gio tay lên, ” cảm on kẹo que của anh Dịch, làm phiền anh có thế giúp em bóc kẹo được không?”
Đào Đào nháy mắt mấy cái, bốn mắt hai người không giống nhau, trong mắt Đào Đào rất tinh khiết, không giống mắt Dịch Tuần như một hồ nước đọng. Dịch Tuần nhắm mắt lại, tiếp nhận kẹo que trên tay Đào Đào, bóc giấy gói kẹo, rồi đưa tới bên miệng Đào Đào.
“Cảm ơn anh Dịch.” Đào Đào ngậm vào miêng, còn hai tay cầm cây kẹo, bởi vì trên miệng ngậm cây kẹo nên miệng Đào Đào phồng lên, giống như con thỏ đang ăn cà rốt.
“Dịch Tuần, cậu sao lại mang theo kẹo que ở trên người vậy?” Thích Mân thấy Đào Đào bên này đang ăn kẹo, liền đi tới tán gẫu.
Quả nhiên cậu vừa mới đi đến, sắc mặt đang tốt của Dịch Tuần liền biến mất hầu như không còn, mặc dù trên mặt Dịch Tuân vốn không biểu cảm gì, nhưng Thích Mân vẫn phát hiện một chút thay đổi.
Lúc ở cùng với Đào Đào, sắc mặt Dịch Tuần không giống nhau, hoặc là nói tâm tình không giống.
“Không biết.” Dịch Tuần nhìn về phía đài phun nước xa xa, chiếc kẹo que này là sáng nay Bạch Chỉ có bày một đĩa kẹo que ở phòng khách, trông thấy Dịch Tuần xuống lầu liền đưa một chiếc cho Dịch Tuần.
Dịch Tuân nhìn thoáng qua, tiện tay đút vào túi, cậu nghĩ định ném lại trên mặt bàn là được rồi, nhưng sau đó lại quên mất, vừa rồi cậu đút túi mới phát hiện cậu luôn đế trong túi.
Cậu thấy Đào Đào nên mới muốn cầm cây kẹo trêu chọc cỏ, nhìn Đào Đào ăn thoải mái, tâm tình cậu hình như cũng tốt lên một chút, nhưng nguyên do trong đó, Dịch Tuần không muốn nói cho Thích Mân.
Thích Mân nhún vai, cậu biết, từ chỗ Dịch Tuần cậu không chiếm được sắc mặt tốt.
“Anh, anh muốn ăn ô mai không?” Đào Đào cắn chiếc kẹo, bắt đầu sờ đồ ăn vặt trên người mình, lúc từ nhà cũ đi ra, dì út đã lấp một nắm đồ ăn vặt cho Đào Đào, Đào Đào cũng không biết có cái gì, chỉ biết trước đó cô có thử qua một viên ô mai ăn rất ngon.
“Không ăn.” Dịch Tuần vừa nói xong, Đào Đào đã từ miệng túi nắm một đống đồ ăn vặt đặt trên đầu gối Dịch Tuần, đầu gối cậu vốn đang mở ra, bởi vì động tác của Đào Đào nên vội vàng khép lại, miễn cho đồ ăn vặt rớt xuống đất.
Đào Đào tiếp tục móc đồ ăn vặt trong túi ra, giống như một con sóc đem lương thực quá đông tìm ra đãi khách, Dịch Tuần nhìn vậy không khỏi bật cười, khóe miệng nhếch lên nhưng không bị phát hiện.
“Anh Dịch, em không biết anh thích ăn cái gì, em thấy ô mai này ăn rất ngon nè, chua chua ngọt ngọt.” Bên trong miệng Đào Đào ngậm chiếc kẹo que, nói chuyện đều nghe không rõ.
“Đào Đào, sao anh không có vậy?” Thích Mân ngồi vào bên cạnh Dịch Tuần, trong lòng cậu ghen tị, cậu đối với Đào Đào tốt như vậy, cậu cũng không thấy Đào Đào cho cậu đồ ăn vặt đâu.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!