Thời gian trôi qua rất nhanh, vậy mà bọn họ đã ở vùng núi ngây người nửa tháng, công việc chữa bệnh cũng gần tới hồi cuối, đêm trước khi đội chữa bệnh rời đi, tất cả mọi người tụ tập ở nhà thôn trưởng ăn cơm, là bữa cơm tạm biệt bởi vì sáng hôm sau là bọn họ phải về Tấn Thành rồi.
Đội chữa bệnh trong nửa tháng này rất được thôn dân hoan nghênh, không khí có hơi nặng nề, thôn trưởng giơ ly rượu lên, "Lần này tạm biệt cũng không biết còn có thể gặp lại nhau nữa không, chú đại diện cho tất cả mọi người kính các bác sĩ ở đây một ly, cảm ơn mọi người đã trải qua nửa tháng ở thôn nghèo này, dân làng đều thấy ở trong mắt nhớ ở trong lòng."
Thẩm Quyến: "Thôn trưởng quá khách sáo rồi, nửa tháng này bọn cháu cũng phải cảm ơn mọi người, nhờ mọi người phối hợp và ủng hộ mà công việc của bọn cháu mới tiến hành thuận lợi như vậy, bọn cháu phải cảm ơn mọi người đã giúp đỡ mới đúng."
"Đúng vậy thôn trưởng, bọn cháu nên cảm ơn chú."
"Ở Nam Lĩnh nửa tháng này chúng cháu sống rất thoải mái."
"..."
Tiệc rượu một ly rồi lại một ly, thôn trưởng còn chuẩn bị khui mấy chai rượu nữa nhưng bị cản lại, ngày mai bọn họ còn phải dậy sớm ngồi máy bay về thành phố, nếu dây dưa lỡ việc có lẽ không tốt, sau khi nghe xong thôn trưởng mới thôi không uống nữa, khoảng mười giờ tối, ai ai cũng vui mừng, từng người một ở nhà thôn trưởng lần lượt ra về, lúc đi thôn trưởng gọi Thẩm Quyến lại, anh kéo tay Tô Dạng Nhiên, nhẹ giọng nói: "Chờ tôi."
Tô Dạng Nhiên nhìn anh gật đầu một cái, "Ừ, tôi biết rồi, anh đi đi."
"Cô giáo Tô?"
Tô Dạng Nhiên nhìn qua, thấy Phó Nguyên đang đi tới, "Anh vẫn chưa về à?"
"Đang chuẩn bị về đây, còn cô, sao lại đứng đây?"
Tô Dạng Nhiên hướng cằm đưa lên một chút, Phó Nguyên nhìn sang, thấy thôn trưởng đang kéo Thẩm Quyến nói gì đó, trong lòng hiểu ra, "Chờ bác sĩ Thẩm hả?"
"Ừ!"
Phó Nguyên suy nghĩ, nói: "Tôi có thể hỏi cô chuyện này không?"
"Ừ, anh hỏi đi."
"Có phải cô thích bác sĩ Thẩm không?"
Tô Dạng Nhiên sững sốt, sau đó không thèm che giấu mà gật đầu, "Đúng vậy, tôi thích anh ấy."
Phó Nguyên yên lặng một hồi, "Rất thích?"
".... Ừ, nói thế nào đây, tóm lại là rất thích, ít nhất so với người khác thì tôi càng thích anh ấy hơn."
"Bác sĩ Thẩm thật may mắn."
Tô Dạng Nhiên nhíu mũi, "Đúng không, tôi cũng thấy vậy, tôi thích anh ấy nhưng anh ấy thì lại im im, để người ta phát cáu."
Phó Nguyên không nhịn được bật cười, ánh mắt nhìn về phía bọn họ, đột nhiên hỏi: "Có muốn tôi giúp không?"
"Hả?"
Tô Dạng Nhiên nhìn anh ta, còn chưa kịp phản ứng đã bị kéo vào trong ngực, cô theo bản năng giãy giụa, sau lưng bị anh dùng lực bấm lên, "Đừng động."
"Anh làm gì vậy?"
Phó Nguyên đột nhiên ghé vào tai cô, thấp giọng nói: "Không phải tôi nói là giúp cô sao? Chỉ có đàn ông hiểu rõ đàn ông thôi, chiêu này hiệu quả lắm đấy."
Tô Dạng Nhiên cảm thấy tai mình hơi nhột, không sờ lên được, sau đó đột nhiên Phó Nguyên buông cô ra, giương mắt nhìn Thẩm Quyến đang đi tới, anh ta nháy mắt với cô, "Cô giáo Tô, nắm chặt cơ hội, một đường thuận lợi nha."
"Hả..." Tô Dạng Nhiên thấy anh ta nhanh chóng xoay người bỏ đi, không bao lâu bóng người đã biến mất trong đêm tối, người này đi nhanh thật.
"Tô Dạng Nhiên." Âm thanh quen thuộc từ phía sau truyền tới.
Cô xoay người thấy Thẩm Quyến đang cách mình mấy bước, "Anh nói chuyện xong rồi?"
Thẩm Quyến trầm mặt, "Cô vừa làm gì đó?"
"Hả?" Tô Dạng Nhiên liếc nhìn bóng lưng Phó Nguyên, "Đâu làm gì đâu."
"Anh ta vừa ôm cô."
"Đó là bởi vì..." Tô Dạng Nhiên đột nhiên im bặt, trong đầu nhớ tới mấy câu nói kia của Phó Nguyên, bây giờ đã hiểu rõ, cô cúi đầu mím môi cười một cái, lần nữa ngẩng đầu khôi phục vẻ mặt như ban đầu, "Đúng vậy, ôm một cái, anh ta nói sau khi về Tấn Thành mới gặp."
"Về Tấn Thành?"
Tô Dạng Nhiên xoay người đi về nhà trọ, vừa đi vừa nói, "Đúng vậy."
"Không phải anh ta ở Thông Thành à?" Thẩm Quyến đi theo sau.
"Phải không? Tôi đâu biết đâu." Tô Dạng Nhiên len lén mím môi.
"Sau khi về Tấn Thành cũng đừng gặp anh ta."
"Tại sao?"
"Không có tại sao cả, nhìn anh ta không giống người tốt."
Cô vui vẻ phản bác: "Người ta tốt bụng vậy mà, chỗ nào không giống người tốt?"
"Dù sao cô cũng phải cách xa anh ta một chút."
"Tại sao tôi phải nghe lời anh?"
"Tô Dạng Nhiên!" Thẩm Quyến lên giọng.
Tô Dạng Nhiên sợ hết hồn, "Anh la lớn như vậy làm gì?"
Thẩm Quyến dừng bước, Tô Dạng Nhiên cũng dừng lại, cô nhìn đôi mắt thâm thúy kia, biết còn hỏi, "Anh nói vậy là sao?"
"Ây—— "
Cổ tay chợt bị kéo lại, cô bị Thẩm Quyến dẫn đi, "Thẩm Quyến, anh làm gì vậy, đau tôi."
Lưng anh bất thình lình lạnh như một khối băng, cô khẽ "A" một tiếng, mừng thầm trong lòng nhưng trên mặt vẫn giả bộ như không chịu được, nhíu mày trừng anh, "Anh tự nhiên lại sinh bệnh gì vậy?"
Vừa dứt lời anh chợt ép cô lại gần, Tô Dạng Nhiên khẩn trương hô hấp, "Anh... anh làm gì vậy?"
Thẩm Quyến đưa tay ra, bàn tay ấm áp dán vào gò má cô, tim bịch bịch nhảy loạn.
"Có phải tôi dung túng cô quá rồi đúng không? Hả?" Anh nhích lại gần, môi tiến gần đến, hơi thở ấm áp nháy mắt đốt cháy vành tai cô.
Bàn tay đặt hai bên hông nắm chặt thành quả đấm, nuốt nước miếng, quật cường nói: "Anh... Anh dung túng tôi lúc nào, rõ ràng... Rõ ràng anh ỷ vào việc tôi thích anh nên làm tới."
"Tôi làm tới? Rốt cuộc là ai làm tới mới đúng?" Môi thẩm Quyến rời xa vành tai cô, anh cúi đầu xuống nhìn vào mắt người đối diện.
"Anh, là anh."
Thẩm Quyến cứ vòng vo quanh cái đề tài này, "Cô nói cô thích tôi?"
Tô Dạng Nhiên cũng nhìn thẳng, "Lúc trước tôi có nói vậy."
"Vậy còn bây giờ?"
"Anh đừng quên là anh từ chối tôi rồi đấy nhé? Không lẽ tôi không có tôn nghiêm sao? Anh từ chối cũng đã làm rồi, tôi cũng không liên quan gì tới anh nữa, anh đâu thể xen vào việc tôi quen ai được!"
Cô nói một chuỗi lời khiến mí mắt Thẩm Quyến không ngừng nhảy, anh nhấp đôi môi khô khốc, giọng nói càng thấp xuống, "... Hối hận."
Tô Dạng Nhiên trợn to hai mắt, kinh ngạc nhìn anh, cà lăm hỏi: "Anh... Anh vừa nói gì?"
"Tôi nói tôi hối hận."
Tô Dạng Nhiên cúi đầu xuống, môi cong lên, sau một lát cô đưa tay đẩy ngực anh ra, "Anh hối hận thì hối hận đi, cũng đâu có liên quan tới tôi, bây giờ hối hận cũng trễ rồi."
Cổ tay nhỏ vừa đẩy đã bị một đôi bàn tay ấm áp khác nắm chặt, anh không cần tốn nhiều sức lực đã lôi được cô vào lại lồng ngực mình, "Lúc đó tôi chưa nhận ra nhưng bây giờ thì tôi hiểu rồi, muốn chạy hả, không còn kịp rồi."
"Sao anh lại tự đại vậy, anh nghĩ anh là... Ưm."
Trước mắt thoảng qua một bóng đen, âm thanh trực tiếp bị nuốt vào miệng, Tô Dạng Nhiên cảm thấy tim mình như muốn ngừng đập, âm thanh xung quanh bị phóng đại, vô cùng rõ ràng, gió đêm lạnh như băng nhưng thổi qua mặt lại nóng dị thường.
Hơi thở anh thật gần thật gần, quấn quít, môi cô bị anh ngậm lại, Tô Dạng Nhiên bị dọa, trợn to mắt nhìn người trước mặt, gò má anh nửa ẩn nửa hiện trong bóng tối, thì ra đôi mắt anh sáng như vậy, lông mi xếp ngay ngắn như một cây quạt nhỏ, sống mũi thật cao, cám dỗ trí mạng.
Môi sát môi, mềm, nóng nhưng lại không cho người nào có thể thoát ra, hô hấp của cô rối loạn, bàn tay gần bên thắt lưng anh không biết nên đặt chỗ nào cho đúng, đôi môi anh dán chặt rồi lại tách ra, trầm thấp thì thầm, "Ngoan, nhắm mắt lại."
Tô Dạng Nhiên giống như bị đầu độc, từ từ nhắm hai mắt lại, hơi thở quen thuộc lần nữa sấn lên, một tay anh ôm chặt eo nhỏ mảnh khảnh một tay giữ sau ót cô, hung hãn hôn lên, môi thịt mềm mại ma sát, anh cảm nhận được rõ ràng cánh môi kia đang run, sự mềm mại có thể làm chết người, khiến người ta say mê không dừng được mình.
Tô Dạng Nhiên chỉ cảm thấy bàn tay mình có mồ hôi nóng thấm ra, cô ngửa đầu nhận lấy nụ hôn của Thẩm Quyến, bàn tay nắm chặt quần áo anh, trong bóng tối, tất cả giác quan bị phóng đại, cô không nhịn được nhẹ nhàng hừ một tiếng.
Một giây kế tiếp, đầu lưỡi anh rời khỏi răng cô, trơn nhẵn thăm dò vào trong, quấn lấy lưỡi cô, trơn trợt, nóng bỏng, lưu luyến mút vào, cổ họng căng cứng, hơi thở xa lạ, tim đập kịch liệt giống như là muốn nhảy ra, cả người mất đi sức lực, cái gì cũng không nghe được, bên tai chỉ còn lại âm thanh môi lưỡi mút nhau.
Giờ phút này cô đã hoàn toàn mất đi khái niệm thời gian, chắc là đã qua một lúc rồi môi của anh mới tách ra, mơ hồ như có gì đó bị mang đi mất, anh dùng ngón cái nóng bỏng quẹt qua môi cô, lau vết dính trên đó đi, Tô Dạng Nhiên ý thức được đó là cái gì, đầu "Đùng" một tiếng, cơn đỏ mặt lần nữa bay tới, đi đứng cũng không vững.
Eo thon vẫn như cũ bị anh ôm chặt, nửa người trên dính sát vào da, anh trở thành cây cột dựa duy nhất của cô, nếu không có đôi tay đặt bên hông này, đoán chừng cô sẽ đặt mông trực tiếp xuống đất luôn rồi.
Tô Dạng Nhiên sững sờ đưa tay rờ môi, đầu lưỡi tê dại không có cảm giác, gương mặt không thể tin nổi, "Anh... Anh vừa rồi...."
Thẩm Quyến nhìn đôi môi vừa bị hôn qua của cô, dưới ánh trăng loáng thoáng thấy rõ, sưng đỏ thâm thẫm, ánh mắt anh thâm trầm, giọng nói khàn khàn, "Chẳng lẽ quan phóng hỏa không cho dân đốt đèn?"
Tô Dạng Nhiên nuốt nước miếng một cái, trong đầu hiện lên cảnh lần đó say rượu cưỡng hôn anh.
Thẩm Quyến đưa tay vuốt ve gò má cô, "Sao vậy? Đã nhớ lại chưa?"
"Nhớ... Nhớ rồi thì sao?"
Nghe vậy anh cong khóe miệng, Tô Dạng Nhiên ngây người nhìn, nụ cười này như mang theo tà khí, còn chưa kịp nói gì thì cằm đã bị anh nắm lại, "Nhớ ra thì tốt, lần trước bồi thường xong rồi, lần này phải tiếp tục bồi thường."
Cô hoang mang, còn một lần nữa??
Môi mỏng lần nữa đè xuống, dĩ nhiên là anh sẽ không cho cô cơ hội phản ứng rồi, qua một thời gian dài mà cô chẳng thèm nhớ gì cả, đã như vậy thì dứt khoát đòi bồi thường bây giờ luôn.