Lý do rất đơn giản, cũng rất thẳng thắn. Bởi vì thích nên chuyện mà Phong Dã làm cho cậu, cậu cũng muốn làm cho Phong Dã. Lại nói, thật ra cậu không thấy.....chút mất tự nhiên nào.
Ngược lại còn cảm thấy là nước chảy thành sông, chỉ là xấu hổ nên cần có người đẩy mà thôi. Phong Dã không tiến, vậy thì cậu chỉ có thể tự chủ động... Như nhau cả mà.
Lạc Uẩn không dám nhìn Phong Dã của lúc này. Nam sinh có tứ chi thon dài, dù ở vị trí nào cũng cực kỳ xuất sắc. Đặc biệt là chỗ đó cũng hơn hẳn mức trung bình.
Đột nhiên Lạc Uẩn muốn hỏi hắn đã ăn cái gì mà lớn, để cậu lấy kinh nghiệm, không chừng cậu có thể nhân lúc chưa thành niên mà tiếp tục phát triển.
Mí mắt cậu hơi nóng lên, cậu cũng không dám ngó nghiêng lung tung, vậy nên chỉ nhìn mặt Phong Dã.
Hắn nói hắn rất thích đôi mắt hổ phách của cậu.
Thật ra cậu cũng rất thích đôi mắt của Phong Dã. Đôi mắt trắng đen rõ ràng, trong veo lại sâu thẳm. Đặc biệt là lúc trong mắt hắn chỉ có một người càng đẹp vô cùng.
"Nếu em nói em sợ anh tắm nước lạnh rồi bị cảm, anh có tin không?" Lạc Uẩn từ từ đứng lên, ngồi xổm hồi lâu khiến cậu hơi choáng, chân cũng tê. Đứng im chốc lát mới tỉnh táo một phần.
“Không tin.” Khóe miệng Phong Dã vểnh lên, "Alpha nhà ai lại ốm yếu như thế, tắm nước lạnh thôi mà đã bị cảm rồi."
Mặt Lạc Uẩn vẫn đỏ, cũng cảm thấy lý do này rất tệ. Cậu định nói thêm lý do khác để qua loa lấy lệ thì nghe thấy Phong Dã nói tiếp: "Chỉ là anh tin em thật sự lo lắng cho anh."
"Sao em lại đáng yêu như vậy chứ." Phong Dã thở dài, "Em cứ đáng yêu như vậy, sau này anh biết làm sao để không biết xấu hổ bắt nạt em đây?"
Miệng hắn nói là bắt nạt, nhưng trong lòng lại nghĩ là đánh dấu hoàn toàn.
Lạc Uẩn nghẹn họng, có chút xấu hổ: "Anh đừng có nghĩ nữa..... Đã bảo em nghe thấy rồi mà."
"Xin lỗi, anh lỡ quên mất." Phong Dã cong lưng, từ từ xoa đầu gối giúp cậu. Một bên vì chạm đất lâu nên bị cọ đỏ lên, dấu vết hồng nhạt cực kỳ rõ ràng.
“Đầu gối đau không? Đỏ rồi.” Lòng hắn mềm vô cùng, giọng dịu dàng cực kỳ.
"..." Lạc Uẩn bị hỏi không nói nên lời. Nếu không phải Phong Dã hỏi cậu còn chẳng để ý đến vệt đỏ này ấy chứ.
"Có phải anh cảm thấy em rất yếu ớt không? Tốt xấu gì em cũng là một nam sinh mà... Anh là đang sỉ nhục em." Khóe mắt Lạc Uẩn còn hơi ửng đỏ, yết hầu khó chịu, âm thanh réo rắt sạch sẽ trước kia giờ lại khàn đặc.
"Không phải anh cảm thấy em yếu ớt." Phong Dã xoa mái tóc mềm mại của thiếu niên, "Là đau lòng mới phải."
“Hừ..." Bàn tay to trên đầu có thể che hết nửa đầu cậu, bàn tay của nam sinh ấm áp. Đột nhiên Lạc Uẩn cảm thấy mình có cảm giác như mèo được vuốt lông vậy.
Quần áo trên người vô tình bị nước làm ướt nhẹp, mặt cũng bẩn, có hơi dính, Lạc Uẩn muốn tắm luôn một thể.
Đêm đã khuya, cậu lười biếng ngáp, khóe mắt tiết ra giọt nước buồn ngủ.
Lạc Uẩn xoay người đến bồn rửa mặt đánh răng. Lúc cầm kem đánh răng lên, thấy hình vẽ bạc hà xanh biếc trên vỏ, cậu có chút chột dạ.
Có lẽ là do cậu mất não nên lúc trước nhà hết kem đánh răng, lúc vào siêu thị mới tiện tay cầm vị bạc hà.
Thật sự chỉ là tiện tay thôi!
Phong Dã đương nhiên cũng thấy. Bàn tay dính nước kéo khăn tắm đang treo một bên xuống buộc lỏng lẻo ngang hông, giọt nước chảy qua ngực rồi hoàn toàn chui vào eo. Vừa xối nước xong, tóc mái màu đen ướt nhẹp dính vào trán, đôi mắt kia nhiễm nước mờ ảo, lộ ra vẻ thỏa mãn.
Môi hắn vểnh lên, đứng sau lưng Lạc Uẩn cầm tuýp kem đánh răng, nhìn chằm chằm mùi hương bên trên, nhỏ giọng đọc ra: "Hương bạc hà mát lạnh thoải mái. Em mua à?"
"..." Lạc Uẩn cảm nhận được hương bạc hà trong miệng giống hệt hương vị vừa rồi.
Bị hỏi trắng ra như thế, khuôn mặt cậu phiếm hồng, lông mi lo sợ mà run rẩy. Cậu đáp: "Em tiện tay lấy trong siêu thị đấy. Lúc đó em cũng không để ý lắm, anh đừng có tự mình đa tình."
Giọng cậu không mặn không nhạt, có lẽ do đang ra vẻ bình tĩnh nên nghe còn có chút chân thật.
Không biết Phong Dã có tin hay không, trong miệng Lạc Uẩn đều là bọt kem đánh răng màu trắng. Cậu vừa định nuốt nước bọt, nhưng lại không thể nuốt bọt nên chỉ đành ngơ ngác đánh răng.
Lạc Uẩn nhìn Phong Dã qua gương. Nam sinh cụp mắt, một chút cô đơn và thất vọng hiện lên trong mắt hắn. Phong Dã thả kem đánh răng lại chỗ cũ, cúi người cọ vào Lạc Uẩn, hương bạc hà trên người còn lạnh hơn vị bạc hà trong miệng nhiều.
[Mình ảo tưởng gì vậy chứ, sao vợ có thể cố tình mua một vị kem đánh răng được]
[Lạc Uẩn sẽ không mua đồ dùng sinh hoạt mùi chất dẫn dụ hoa sơn chi như mình đâu]
[Không sao, dù gì vợ cũng yêu mình nhiều như vậy cơ mà]
[Dù sao cũng không thể chuyện gì cũng làm hài lòng mình được]
"..." Bàn tay đang đánh răng của Lạc Uẩn khựng lại, hơi mở to mắt nhìn Phong Dã. Cậu cảm thấy hắn rất đáng thương nên nói theo bản năng: "Thật ra, là em mua."
Giây sau, cậu nhìn thấy Phong Dã trong gương khoanh tay trước ngực, ánh mắt cười như không cười nhìn cậu. Trên người nam sinh chỉ khoác một cái khăn tắm, cái khăn đó còn là của Lạc Uẩn. Hắn bật cười, ngực rung rõ ràng, càng khiến Lạc Uẩn càng ngây thơ hơn.
Bị lừa......
Lạc Uẩn cắn mạnh hàm sau, phun ngụm nước trong miệng ra, bọt bị phun ra còn mang theo sức lực để phát ti3t. Cậu rửa mặt, khuôn mặt dính nhớp và mùi hương biến mất. Lạc Uẩn quay đầu nói: "Anh chó vừa thôi."
“Ha ha ha.” Phong Dã cười rộ lên, ánh đèn trên đỉnh đầu chui vào mắt hắn, càng làm đôi mắt của hắn sáng hơn.
Sau khi bị mắng là chó, Phong Dã chẳng những không giận mà còn vươn tay ôm cậu, thủ thỉ bên tai: "Dù em nói sao thì anh cũng có em, lời rồi."
Nói rồi còn dán mặt vào khuôn mặt của Lạc Uẩn.
[A a a, thật là thích]
[Vợ mềm, thơm thơm]
Phong Dã sở hữu ngũ quan rõ nét, mũi cao thẳng. Cọ vào người Lạc Uẩn khiến cậu cảm thấy hắn vừa dính người vừa cộm, đỏ mặt đẩy hắn ra: "Anh đừng có dính người như thế."
Vừa đẩy ra xa là Phong Dã lại quấn vào, bám hoài không bỏ: "Cứ thích dính người đấy, còn muốn hôn hôn."
Hắn dán môi lên, Lạc Uẩn mím môi không chịu hôn hắn: "Còn hôn nữa mai miệng em sẽ sưng lên đấy."
Vừa mở miệng ra đã bị Phong Dã bắt lấy, hôn rất nhiều lần. Phong Dã biết cách hôn thế nào có thể khiến Lạc Uẩn dễ chịu, hôn đến mức mắt cậu phiếm nước.
Một hồi, Lạc Uẩn mềm cả người, đuôi mắt phủ kín nước mắt, lông mi không ngừng run rẩy.
Phong Dã khó khăn lắm mới buông tha cho miệng của Lạc Uẩn, đột nhiên lại muốn ăn kem bơ."
Lạc Uẩn bị hắn dính đến mức không thở được, tốn nửa ngày để đẩy hắn ra, giọng mềm mại: "Tắm nhanh lên, khuya rồi, mai còn phải thi giữa kỳ nữa."
"......" Phong Dã nghi ngờ kỹ thuật hôn của mình không tốt lắm, nếu không sao Lạc Uẩn lại nghĩ đến việc học được.
Hay đây là tu dưỡng của những người học giỏi?
Nhưng Phong Dã rất thích, hắn chưa từng quên điều kiện để ở bên Lạc Uẩn. Phong Dã vùi đầu vào hõm vai cậu, giọng điệu vừa dính người vừa nghiêm túc: "Mấy ngày này em vất vả kèm cặp anh, anh sẽ thi thật tốt, cuối kì cũng thế."
***
Nước ấm dần rót vào bồn tắm, bốc hơi tạo thành sương mù mờ ảo vờn quanh tai câu, nấu chín cả khuộn mặt. Tim Lạc Uẩn đập nhanh hơn, ngón tay cuộn tròn: "Anh thật sự muốn tắm ch ung à?"
Lạc Uẩn nhìn cơ bắp trên sống lưng tuyệt đẹp của Phong Dã, không khỏi nuốt nước miếng.
"Em nói xem, đừng bảo là em sợ nhé." Ngón tay Phong Dã vờn quanh cái cúc trên áo sơ mi trắng của cậu, vờn đến quả dâu tây trên xương quai xanh mà không lâu trước hắn mới tạo thành.
Quả dâu tây nho nhỏ, hồng hồng, trông giống đóa hoa mai trên nền trắng, nhìn vừa đáng yêu vừa bỏ túi. Không thể đánh dấu hoàn toàn, vậy để lại dấu dâu tây cũng rất tuyệt.
“Ai sợ.” Lạc Uẩn nắm chặt nắm tay, nếu không để ý sự run rẩy trong giọng nói nhẹ nhàng của cậu thì Phong Dã sẽ tin hơn.
"Vậy tắm ch ung nhé?" Phong Dã nắm tay chạm vào khăn tắm bên hông, chậm rãi cởi bỏ rồi bước vào bồn tắm.
Bồn tắm chỉ chứa được một người, không gian cũng chỉ lớn được như thế, hắn bước vào khiến nước dâng lên, mặt nước lay động theo thành bồn chảy ra ngoài.
Phong Dã dang tay đặt hai bên, chỉnh tư thế nhìn Lạc Uẩn. Hắn cảm thấy bổn tắm nhỏ cũng rất tốt, nếu ở biệt thự còn chưa đủ để dính vào cậu nữa.
Tuyệt.
Quá là tuyệt vời.
"Không phải em bảo em không sợ hả?" Ánh mắt hắn cứ dán ở trên người Lạc Uẩn, đến mức toàn bộ thần kinh của Lạc Uẩn đều căng ra.
Cậu và Phong Dã quả thực đã làm những chuyện thân mật, Phong Dã cũng đã cho cậu con dấu tạm thời, quan hệ giữa hai người chẳng phân biệt tôi cậu. Nhưng đến mức này, Lạc Uẩn vẫn không khỏi run lên, theo bản năng lùi về sau một bước.
Cậu muốn chạy.
Biểu hiện bên ngoài quá rõ ràng, Phong Dã cười cậu, giọng nói lười biếng: "Đây là không sợ mà em nói đấy hả? Nếu em xấu hổ thì thôi vậy, đừng bảo là anh ép em."
"...." Lạc Uẩn bị khiêu khích như thế thành ra không còn sợ nữa, lập tức bước lên trước mấy bước đến gần bồn tắm, hơi nóng bên trong phả lên mặt cậu. Không phân biệt được rõ ràng là nước nóng hay mặt cậu nóng.
Lạc Uẩn nhìn ảnh ngược trong nước, nghĩ thầm, chắc là mặt cậu nóng, nếu không sao lại đỏ như vậy.
Cũng may Phong Dã thật sự suy nghĩ cho cậu nên bắt chéo chân, nhìn có vẻ đứng đắn, không hù dọa cậu.
Cho đến khi mũi chân vói vào nước, có người nhắc nhở bên tai cậu: "Nhà em tắm không cần c ởi quần áo hả?"
Lạc Uẩn khựng lại, mặt đỏ lên. Cậu vẫn bị căng thẳng quá mức nên sơ ý.
"Không phải, thật ra em chỉ muốn thử xem nước có ấm hay không nên mới dùng chân thôi." Lạc Uẩn thu chân lại.
Phong Dã liếc một cái. Mu bàn chân trắng như tuyết, ngón chân mượt mà bị hơi nóng hun nên nhiễm màu hồng nhạt.
[Quả nhiên vợ chỗ nào cũng hồng hồng sạch sẽ cả]
"Không phải đã nói không được suy nghĩ rồi sao?" Bàn tay đang cởi áo của Lạc Uẩn khựng lại, căng thẳng đến mức yết hầu trượt nhẹ.
"Anh không khống chế được." Phong Dã cụp mắt, giọng điệu nghiêm túc, "Thật sự không khống chế được, làm sao bây giờ, có phải em chê anh quá ồn ào, lúc nào cũng nói trong đầu em giống hệt làn đạn ấy."
Hắn thật sự lo lắng. Con người có muôn vàn điều suy nghĩ, không phải lúc nào cũng vui vẻ, đôi lúc cũng bực bội, dễ giận, buồn lòng và những cảm xúc tiêu cực khác.
Nhất là lúc sắp tới kỳ nhạy cảm, lịch trong điện thoại đã nhắc nhở hắn, Lăng Ý Tuyết cũng đã chuẩn bị đón kỳ nhạy cảm của hắn rồi.
Kỳ nhạy cảm của Alpha không có thuốc đặc hiệu để khống chế, có chăng sự tồn tại của Omega sẽ làm Alpha dễ chịu một chút. Bằng vào kinh nghiệm mấy năm đã trải qua, Phong Dã lo quá trình này sẽ xúc phạm Lạc Uẩn.
Hắn không thể đảm bảo trong kỳ nhạy cảm mình sẽ không làm ra chuyện không thể khống chế. Đoạn thời gian đó, cảm xúc thô bạo vốn có trong cơ thể sẽ được giải phóng hoàn toàn, hắn không định để cho Lạc Uẩn đối mặt với nguy hiểm không thể kiểm soát chế này.
Phong Dã cụp mắt tự hỏi, quanh thân không khỏi bao quanh cảm xúc buồn phiền.
Lạc Uẩn nhạy bén cảm nhận được, cậu tưởng là Phong Dã đang lo mình sẽ ghét hắn ồn ào. Hai ba động tác cởi xong quần áo, cậu cúi người, dùng ngón tay nâng cằm Phong Dã lên.
Trong mắt là đôi mắt đen nhánh chan chứa đầy tình cảm, giọng Lạc Uẩn đầy sự dịu dàng: "Em sẽ không chê anh ồn."
Cậu cẩn thẩn bước vào bồn tắm, không gian vốn đã chẳng lớn, vị trí cho cậu không nhiều, đang lúc cậu không biết nên ngồi chỗ nào đã bị Phong Dã nắm cổ tay kéo xuống.
Cậu bị Phong Dã ôm vào lòng. Đối phương ôm chặt cậu từ phía sau, hương bạc hà trên người bị hơi nóng trưng lên phát huy cực kỳ nguyễn nhuyễn. Sống lưng có thể cảm nhận được bờ ngực phẳng phiu và cơ bắp của hắn.
Lạc Uẩn cảm thấy mình không còn biết hít thở nữa. Cậu cũng có thể cảm nhận được nhịp tim của Phong Dã cũng chậm nửa nhịp.
Một hồi Phong Dã mới vắt tay qua cổ Lạc Uẩn, bàn tay cảm nhận được cơ thể căng cứng của cậu, giọng hắn trầm trầm: "Không sao, anh mát xa cho em một chốc. Em ngủ một giấc đi không sáng mai lại đau đầu."
Đầu Lạc Uẩn loạn thành bùn nhão, gật đầu lung tung. Sau đó thả lỏng cơ thể, nhẹ nhàng tựa lên.
Cậu cho là Phong Dã chỉ nói vậy thôi, không ngờ kĩ thuật mát xa lại rất tốt, lực độ không nặng không nhẹ. Không đến một hồi, Lạc Uẩn cảm thấy thoải mái đến mức buồn ngủ, mí mắt dần khép lại.
Đột nhiên cậu chợt nhớ ra còn chưa nói xong chuyện chính: "Đúng rồi, thật ra không phải cái gì em cũng nghe được."
Bàn tay trên vai cậu dừng lại, sau lưng truyền đến giọng đầy vẻ nghi hoặc: "Là sao?"
"Ý là không phải nghe thấy tất cả, chỉ nghe thấy..." Lạc Uẩn không biết nên nói thế nào, tổ chức lại ngôn ngữ một cách khái quát: "Nghe thấy lúc anh nghĩ về em."
"Anh vẫn không hiểu lắm." Phong Dã nhíu mi, hỏi.
Lạc Uẩn nói quá là mơ hồ, ngón tay hắn phủ lên ót cậu, nhẹ nhàng phớt qua làn da vẫn còn dấu răng của hắn.
Vừa đụng vào, Lạc Uẩn đã có chút không chịu nổi, giọng nói mềm thêm mấy lần: "Chỉ nghe thấy được lúc anh khen em, như là khen em trắng, mắt đẹp gì gì đó."
"Còn nói yêu em."Tai Lạc Uẩn hơi đỏ, không thể ăn nói không biết xấu hổ được, thật ra cậu còn có thể nghe thấy mấy câu mơ màng của Phong Dã.
Cậu không nói ra, nhưng không ngờ Phong Dã lại rất biết nắm bắt trọng điểm, hỏi cậu: "Những câu kiểu như có phản ứng với em gì gì đó em cũng có thể nghe thấy hả?"
"...." Lạc Uẩn im lặng, cậu không muốn trả lời nhưng vành tai đỏ rực lại bán đứng cậu.
"Em nghe thấy thật hả?" Ngón tay Phong Dã đè mạnh xuống ót của Lạc Uẩn, nơi đó có tuyến thể yếu ớt, mẫn cảm nhất của Omega.
Lạc Uẩn cảm thấy mình suýt hỏng mất, cúi đầu nỉ non: "Anh đừng hỏi."
"Nào có ai vừa nói một nửa đã ngừng như em kia chứ." Phong Dã thật đứng đắn mà tỏ vẻ: "Anh cảm thấy anh là đương sự nên cũng có quyền cảm kích chứ."
Hắn nói đầy lời lẽ chính nghĩa, Lạc Uẩn không còn cách nào để tiếp tục giấu giếm, đành phải ngượng ngùng gật đầu: "Đại khái vậy."
"Như thế nào là đại khái? Không ấy em nghĩ kĩ lại xem?" Phong Dã dựa sát vào tai Lạc Uẩn nói, giọng như vô hại. Hơi thở ấm áp phớt qua vành tai cậu, thậm chỉ là cả bên gáy.
Tựa như nếu cậu còn không chịu nói thật thì giây sau Phong Dã như sói sẽ cắn một miếng.
"Phải phải phải." Lạc Uẩn mặt đỏ tai hồng, "Vậy nên anh đừng nghĩ linh tinh được không? Người trẻ tuổi phải biết tiết chế."
Thấy cậu hoảng như vậy, Phong Dã bật cười. Còn chưa thế nào mà đã bắt đầu nói đến vấn đề tiết chế hay không rồi.
Thật sự là coi thường hắn quá.
"Anh có thể hỏi bắt đầu từ lúc nào không?" Phong Dã hỏi cậu kĩ càng.
Lạc Uẩn cảm thấy cái này chẳng có gì phải giấu giếm, đáp: "Bắt đầu từ học kỳ này, em đứng ngoài cổng trường kiểm tra tác phong, khi đó em phải lên đài diễn thuyết nê mặc áo sơ mi trắng với quần âu."
Nói đến đây, Lạc Uẩn li3m môi dưới, tim đập hơi nhanh, giọng nói nhẹ nhàng chậm đi không ít: "Lúc dựa vào bàn viết tên, anh nói em, anh nói em..."
"Chỗ này vểnh?" Phong Dã nghĩ lại, buột miệng nói ra, không quy củ niết cậu.
!!!
Cứu mạng, vì sao Phong Dã có thể ăn nói bình tĩnh đến thế?!
"Anh đừng có mà lưu manh, em cảnh cáo anh." Lạc Uẩn trừng Phong Dã bằng đôi mắt đỏ hoe, tim đập kịch liệt.
Phong Dã thu tay lại, cười: "Ừ, anh không chọc giận em."
"Anh nghe xong thì có cảm giác gì? Trước kia anh nghĩ về em nhiều như thế." Phong Dã nhỏ giọng hỏi cậu. Không chỉ vậy, hắn còn nhớ mấy lần ở lớp đó cũng nghĩ về Lạc Uẩn.
"Có phải em ghét anh như vậy lắm không? Xin lỗi." Phong Dã mím môi, "Nhiều người trên Tieba thảo luận về chân của em trong cuộc thi bơi lội em đã thấy phiền, anh còn bày trò trước mặt em như thế, chắc hẳn em cảm thấy rất phiền phức rồi."
"Xin lỗi em, nếu biết em có thể nghe thấy, anh nhất định sẽ không nghĩ nữa." Cảm xúc của Phong Dã hạ xuống, nhưng vẫn còn khống chế được.
"Phiền lắm." Lạc Uẩn nói với vẻ mặt vô biểu cảm.
Cậu vừa nói vậy, cảm xúc quanh người Phong Dã căng lên, trong mắt hiện lên vẻ tự trách và xấu hổ: "Xin lỗi em, thật sự xin lỗi, đều là anh sai."
Giọng điệu thật sự vô lực và tái nhợt, hắn vùi đầu vào vai Lạc Uẩn, lẩm bẩm: "Anh có cơ hội chuộc tội không? Em muốn anh làm gì cũng được, anh không muốn anh ở trong lòng em..."
"Có hình tượng không tốt như thế."
Lạc Uẩn bị tóc của hắn cọ làm cổ ngứa, nhìn vẻ đáng thương của Phong Dã, cậu cười rộ lên, mặt nước xôn xao theo.
Cậu cười, Phong Dã nhận ra sự bất thường. Hắn véo mạnh vào em Lạc Uẩn, giọng lộ ra sự nguy hiểm: "Kẻ lừa đảo, có phải em gạt anh không? Muốn dạy dỗ nữa rồi đúng không?"
[Không đánh mông em là không được]
Lạc Uẩn không khỏi bị cào phát ngứa, cậu cười vô cùng vui vẻ. Nghe thấy Phong Dã uy hiếp, toàn bộ lông tơ dựng lên.
Sỉ nhục lúc trước còn rõ ràng ngay trước mắt, cậu đè thấp giọng: "Anh còn dám đánh em, anh chắc chắn sẽ chết."
“......” Phong Dã cứng họng, hừ một tiếng, “Không đánh thì không đánh.”
Lúc này mới hôn mặt Lạc Uẩn. Khuôn mặt mềm mụp, trắng trắng, cắn một miếng là có thể để lại dấu vết hồng hồng. Phong Dã nhìn đến mức lòng hò hét sung sướng.
"Anh đừng cọ nước miếng lên mặt em, biết phiền hay không?" Lạc Uẩn dùng mu bàn tay lau, cảm thấy cả khuôn mặt đều nhiễm hương vị pheromone bạc hà.
"Anh là chó hả? Chỉ biết cọ cọ, như kiểu muốn để lại mùi của mình để chiếm giữ địa bàn ấy." Lạc Uẩn bực mình.
".... Alpha đều là vậy mà." Phong Dã giải vây cho mình, "Em còn chưa nói suy nghĩ trong lòng đâu, nghe thấy anh mơ tưởng em, em nghĩ thế nào?"
"Còn có thể nghĩ thế nào chứ, không ghét, cũng không thích, chắc có lẽ xấu hổ là nhiều." Lạc Uẩn nói.
"Không ghét xíu nào hả?" Trong mắt Phong Dã lộ vẻ vui mừng, "Có phải ý là trước kia em cũng có hảo cảm với anh không?"
"....." Lạc Uẩn cảm thấy Phong Dã nghĩ nhiều, vô tỉnh phủ nhận: "Không hề."
"Vậy sao lại không ghét?" Phong Dã có chút không phục.
Nghĩ hắn cũng là đối tượng muốn yêu đương của đông đảo Omega, sao Lạc Uẩn lại không hề có hảo cảm với hắn vậy!
Thật ra Lạc Uẩn chưa từng suy xét kĩ vấn đề này, vừa có cơ hội nghĩ sâu hơn, cậu mở miệng chậm rì.
"Có lẽ..."
"Gì?"
"Có lẽ vì em là nhan không đấy."
"..."
"A, điện thoại anh đâu, bọn mình tắm mau rồi ra ngoài đi, anh phải gọi điện về nhà."
Lạc Uẩn nhướng mày khó hiểu: "Ý gì?"
Phong Dã nói với vẻ bất đắc dĩ: "Để cảm ơn hai người họ vì đã cho anh giá trị nhan sắc nhường này."
Lạc Uẩn bị hắn chọc cười, cả phòng tắm vang vọng tiếng cười của cậu."
***
Vốn chương này phải đăng luôn vào tối hôm qua, nhưng mà tui lỡ ngủ quên mất nên đăng muộn mất tiêu (⌣_⌣”)
Cảm ơn các cậu vì đã nhắc tui về việc edit, để tui biết rằng có người còn hóng ♡ (⇀ 3 ↼) Iu iu nhiều nhiều ꒰⑅ᵕ༚ᵕ꒱˖♡