*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lạc Uẩn chưa tiêu hoá hết thông tin này.
Cậu nhớ trước kia em gái ngửi thấy mùi nước hoa "Lẫm Đông"* kia còn nói đây là mùi của chó con cậu nuôi.
*Lẫm Đông (凛冬)Ở một mức độ nào đó, đúng là không sai?
Chẳng qua nói cũng thần kỳ, trước kia cậu nhặt người về nhà ở vài ngày, vì sợ em gái lỡ miệng nói cho ba mẹ, Đường Tê sẽ đuổi người đi, nên toàn bộ quá trình cậu đều nối dối em gái. Cậu chỉ nói mình nhặt được một con chó bị thương.
Chó con rất đáng thương, nếu ba mẹ biết thì sẽ đuổi chó con đi, chó con bị thương sẽ không sống nổi.
Lạc Vân rất đơn thuần, em tin cậu chẳng nghi ngờ, giúp cậu giấu ba mẹ. Cứ thế qua vài ngày vẫn không bị lộ, em còn lấy tiền tiêu vặt mua đồ ăn cho con chó.
"Hoá ra thiếu niên trung nhị bị đánh vỡ đầu chảy máu lúc trước là cậu?" Lạc Uẩn cảm thán thế giới thật nhỏ.
Cậu còn nhớ đó là chuyện xảy ra khi cậu còn cấp 2. Đã qua nhiều năm, ký ức đã mơ hồ, về cơ bản chỉ còn nhớ được một chút.
Đó là một chạng vạng cuối thu.
Bầu trời xám đen u ám, mưa rơi tí tách.
Chương trình học cấp 2 không rườm rà. Vì để Lạc Uẩn luôn giữ được thành tích hạng nhất, Đường Tê cũng như bao phụ huynh khác, các lớp phụ đạo, năng khiếu đều sắp xếp đầy lịch cuối tuần cho cậu
Trên đường tan học về nhà, Lạc Uẩn cầm một cây dù trong suốt. Ngày mưa hơi lạnh, cậu đi đại vào một cửa hàng tiện lợi, ăn gì đó để ấm người. Lạc Uẩn ngồi trong cửa hàng, vừa ăn cơm vừa ngắm ngày mưa.
Ống quần người đi đường dính đầy nước bùn, xe cộ trên đường hỗn loạn. Cậu ăn đồ ăn nóng hầm hập, thích ý nheo đôi mắt.
Lạc Uẩn đang chuẩn bị dọn dẹp về nhà sau khi ăn xong, chợt thấy ngoài cửa kính một con chó trắng bẩn thỉu xuất hiện trước mắt cậu.
Nói là chó trắng nhỏ cũng không đúng, vì lông nó dính đầy bùn đất, chỉ có đôi mắt đen tròn xoe tràn đầy năng lượng. Con chó tuy lạnh run bần bật nhưng không tỏ ra đáng thương mà vẫy đuôi với cậu, nó chỉ nghiêng đầu nhìn. Lạc Uẩn cảm thấy dáng vẻ của nó đáng yêu, cậu xoay người mua một ít đồ ăn cho chó.
Bung dù ra ngoài, Lạc Uẩn ngồi xổm xuống đưa thức ăn. Chó con không hề cảm kích, ngược lại còn rung đùi đắc ý tiến một bước dừng một bước. Lạc Uẩn đi bộ chậm rãi theo chó con, cuối cùng dừng lại ở một con hẻm bẩn thỉu u ám.
Đó là một nơi để rác, thùng rác màu xanh đậm, xanh sẫm, đen đỏ đặt cạnh nhau. Bên cạnh thùng rác có một cái sô pha bị bỏ, bên trên có một người nằm.
Chính xác hơn xem thân hình là một nam sinh. Người đó ngửa mặt nằm trên sô pha, tay phải đặt trên trán lộ ra một đoạn cánh tay thon gầy. Trên người cậu ta là một cái áo khoác màu đen che đi hơn nửa khuôn mặt. Chiều dài áo khoác đến eo bụng, cẳng chân rũ bên cạnh sô pha.
Thoáng nhìn rất nhàn nhã.
Nếu như không để ý vết ứ xanh trên tay cậu ta, vết sẹo thấm máu, quần rách và đây là ngày mưa.
Vốn là hành vi tự do tùy ý cũng vô tình lây nhiễm sắc thái bí ẩn kh ủng bố.
Sợ mình trở thành nạn nhân bị sát hại trên ti vi, Lạc Uẩn siết chặt cán dù.
Tai Phong Dã hơi nhúc nhích, biết có người đến, hắn không để ý.
Hạt mưa nhỏ giọt trên áo, mưa lác đác dọc theo đôi mày hơi nhô ra rơi xuống lông mi đen nhánh.
Một đôi mắt nhắm chặt, giữa mày chứa sự tàn bạo và lạnh lùng không tan. Mới vừa đánh nhau với đám du côn xong, cả người Phong Dã đều mệt, lại không khéo tiến vào kỳ phân hoá.
Bực bội, dễ giận, bi phẫn, tin ba muốn ly hôn, và cả thái độ lạnh nhạt của hai người khi bàn bạc với nhau hắn ở với ai hiện lên trong đầu.
Bác sĩ Lăng như cảm thấy hắn là dây trói, anh ngồi trên sô pha vắt chéo chân: "Tiểu Dã nên ở cùng anh."
Mức độ bận rộn của Phong Yến có thể so với người lãnh đạo, không phải bay nơi này thì bay nơi khác. Vẻ mặt Phong Yến lạnh nhạt: "Tôi không có thời gian quản nó."
Hai người bình tĩnh nói chuyện với nhau, không hề phát hiện Phong Dã ở góc tường vừa lúc nghe thấy đoạn đối thoại.
Cùng ngày, Phong Dã không mang gì nói đi là đi.
Nhiều loại cảm xúc lồ ng chéo ở ngực, tựa như chỉ có tắm mưa mới có thể khiến hắn tỉnh táo.
Chó con hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ của mình, đáp lại người tốt dựng ổ cho nó tránh mưa.
Lạc Uẩn phát hiện ổ chó còn có đồ hộp với thức ăn chó. So với bánh bao và giăm bông* trên tay cậu, hiển nhiên thức ăn cho chó càng được chó con thích hơn.
*Giăm bông: còn được gọi là thịt nguộiNhưng mua cũng mua rồi, cậu lại đã ăn no. Trong tay còn xách đồ ăn, Lạc Uẩn suy nghĩ.
Cậu run tay xốc áo khoác màu đen kia lên.
Sau đó đụng phải một đôi mắt đen nhánh. Mắt hắn hẹp dài, mũi cao thẳng, mí mắt mỏng cụp xuống, toàn thân toả ra khí thế "đừng có đến trêu chọc tôi".
Lúc đó Lạc Uẩn không biết Alpha đang phân hoá không dễ chọc như thế nào. Vì đảm bảo an toàn, rất nhiều gia đình đều nhốt con trong phòng vào lúc phân hoá. Nếu không phải Phong Dã mới đánh nhau xong nên hết sức, cái tay xốc áo khoác của Lạc Uẩn có khả năng đã gãy.
"Có việc?" Phong Dã rất không kiên nhẫn. Hắn nhìn chằm chằm vị khách không mời mà đến trước mắt này, ý đuổi người vô cùng rõ ràng.
Vị rỉ sắt nhàn nhạt phiêu du trong không khí, Lạc Uẩn thuận miệng đáp lại: "Không có việc gì."
"Vậy còn không cút?"
Lạc Uẩn suy nghĩ rất đơn giản, người này đã bị thương, cho dù có đánh cũng không đánh lại mình, ít nhất cậu còn có thể chạy. Cậu cúi mình, dù che trên đầu nam sinh, xách túi đồ ăn quơ quơ trước mặt nam sinh.
Cậu hỏi: "Cậu muốn ăn gì đó không?"
"Hả?" Phong Dã nhíu mày, hắn cảm thấy người này như không hiểu lời hắn nói.
Ánh mắt dừng trên khuôn mặt trắng nõn không tì vết của đối phương, chỉ coi đây là một người tình yêu ngập tràn.
Vừa định cự tuyệt, âm thanh réo rắt của thiếu niên theo tiếng mưa rót vào tai Phong Dã.
"Vốn là mua cho chó, nhưng chó con không ăn, tôi lại lười lấy về nhà, nếu không để mẹ tôi thấy lại nói tôi trộm mua đồ ăn vặt bên ngoài. Nên là cậu muốn ăn không?"
"......"
Không khí yên tĩnh một giây, Phong Dã ngước mắt, nhìn giọt mưa trên chiếc ô trong suốt, giọng điệu hơi tức: "Ý cậu là cậu lấy đồ ăn chó cũng không thèm đưa cho tôi?"
Lạc Uẩn cúi mình hơi mệt, dứt khoát ngồi xổm xuống. Lông mi đen dày run rẩy, cậu nháy đôi mắt sạch sẽ, vô tội nói: "Cậu đừng mẫn cảm như vậy, tôi chỉ không muốn lãng phí thức ăn thôi."
Không thể không nói có đôi khi con người thật là thị giác động vật.*
*Thị giác động vật 视觉动物: Miêu tả người chỉ quan tâm vẻ ngoài của nhau.Đối diện với một đôi mắt còn đẹp hơn pha lê, lúc này Phong Dã nhiều thêm hai phần nhẫn nại: "Không đói, không ăn."
Vừa dứt lời, bụng lại vang lên một chuỗi âm thanh ục ục, cho dù có là ngày mưa cũng vô cùng rõ ràng.
Đệt...............
"Ăn đi.". Lạc Uẩn buộc chặt túi đồ ăn đặt vào ngực nam sinh, sau đó từ từ nâng bước rời đi.
Phong Dã cảm nhận được một chút nhiệt độ ở ngực, không động đậy, cho đến khi thức ăn nguội đi.
Tiếng bước chân ướt nhẹp lại đến nữa. Phong Dã liếc nhìn, vẫn là người kia.
"Sao cậu không ăn?" Lạc Uẩn đưa thuốc được mua từ hiệu thuốc đưa cho hắn, "Cậu bị thương, thoa thuốc đi. Còn cái dù này cho cậu, con chó còn có ổ che mà."
Làm xong tất cả, Lạc Uẩn đứng dậy rời đi, Phong Dã từ tư thế nằm ngồi dậy, vắt chân nhìn bóng dáng kia, bực bội gãi đầu.
.....
Kỳ phân hoá của Alpha dài từ ba đến năm ngày, Phong Dã chạy gấp ra ngoài nên không mang theo di động, trên người một đồng cũng không có. Tố chất cơ thể hắn tốt, dầm mưa một ngày cũng chẳng sao. Hắn mở ô mới ra che mưa, nằm trên sô pha hỏng bình an vô sự vượt qua một đêm. Cho đến ngày hôm sau, vài tên lưu manh bị hắn đánh thê thảm hôm qua dẫn theo nhiều người tìm thấy hắn.
***
Lạc Uẩn không biết sao mình lại đi dạo đến bên này.
Lạc Uẩn đứng ở ngoài cửa hàng tiện lợi cách đầu hẻm không xa. Cậu suy nghĩ chốc lát rồi đi vào mua hai cái bánh bao và một cây giăm bông.
Cậu muốn xem thử chó con có còn ở đây không.
Chó con còn ở, nam sinh cũng còn đó. Không khí ẩm ướt không giấu được vị rỉ sắt hơi tanh.
Lạc Uẩn cất bước đi lên, thấy nam sinh đang dùng tay che bụng, giữa các kẽ ngón tay dính máu tươi.
Là người nối tiếp thế kỉ 21, Lạc Uẩn lập tức quyết định gọi 120 báo nguy nhưng bị cản lại.
Phong Dã không muốn về, cũng không muốn thấy người ba ghét bỏ hắn.
Hắn nói lý do của mình, cứ ngỡ là theo sự tiến triển của cốt truyện, thiếu niên sẽ tôn trọng ý kiến của hắn, ai ngờ lại hoàn toàn ngược lại. Lạc Uẩn lấy di động ra, vừa bấm điện thoại vừa nói với hắn: "Cậu bỏ đi như vậy người nhà cậu nhất định sẽ lo lắng, sao lại giống trẻ con vậy nhỉ?"
Bị giáo dục một hồi - Phong Dã: "...."
Hắn liếc mắt nhìn cái eo thon nhỏ của thiếu niên, tự nhận chắc bản thân sẽ lớn tuổi hơn đôi chút.
Sau đó hai người thương lượng với nhau, Phong Dã thoả hiệp nhắn tin cho người nhà đừng lo cho hắn, hắn chỉ ra ngoài giải toả tâm trạng, Lạc Uẩn mới đồng ý không báo nguy.
Ngược lại, Lạc Uẩn quyết định làm một chuyện to gan nhất, đó là mang người về nhà chăm sóc mấy ngày.
Lừa dối người trong nhà, lừa cả em gái.
Chuyện này cậu làm rất bí mật, trước nay ba mẹ không phát hiện lạ thường, chỉ là phát hiện lượng cơm của hai đứa nhỏ nhiều thêm một chút. Lạc Vân cũng chỉ nghĩ rằng trong phòng anh trai giấu một con cún nhỏ. Có khi sắp bị Đường Tê phát hiện, Lạc Vân còn đi theo yểm trợ.
Nghĩ đến mấy ngày trốn trong hoản loạn*, Lạc Uẩn không khỏi cười: "Đến tận bây giờ em gái tôi còn tưởng tôi giấu một con cún đấy."
*hoảng loạn: gốc là "binh hoang mã loạn" 兵荒马乱 (Bīnghuāngmǎluàn): một thành ngữ của Trung Quốc, nghĩa là hoảng loạn, rối loạn.Phong Dã nhướn mày: "Đấy là do em gái cậu quá ngốc."
Hắn nhớ khi đó, Lạc Uẩn còn cầm một túi đồ ăn cho chó đi vào, nhất định phải bắt hắn thử, còn nói gì mà đây là thịt khô em gái tích góp tiền mới mua được. Phong Dã nhìn hình vẽ đồ ăn cho chó trên bao bọc, kiên quyết không ăn.
Lạc Uẩn nói đồ ăn vặt cho chó là thịt khô, ăn một chút chẳng hề hấn gì, nói hoa mĩ lên đây là tình yêu của em ái cậu, còn hỏi lại hắn: "Cậu nhẫn tâm tổn thương tình yêu của một thiếu nữ đang độ hoa nở ư?"
Phong Dã lạnh nhạt vô tình: "Liên quan gì đến tôi."
Lạc Uẩn mở túi, bẻ chút thịt khô chia cho hắn: "Tôi ăn với cậu, chỉ nếm xíu thôi."
Nhớ những ngày cùng nhau ăn cơm chó, Phong Dã biếng nhác cười.1
"Hoá là tôi là ân nhân cứu mạng cậu, vậy nên cậu mới giúp tôi trong khoảng thời gian này à." Lạc Uẩn đột nhiên hiểu ra, cậu cười nói: "Xem ra tôi có tầm nhìn rộng, tiện tay nhặt lại nhặt về một bao trị liệu."
Lạc Uẩn nhấc tay đè lên sách Vật Lý, cầm bút làm bài tập.
Đã là học kỳ sau năm lớp 11, tiến độ dạy học của toàn khối đã tiến vào giai đoạn ôn tập đầu tiên.
"Không phải." Tay Phong Dã chống đầu, giọng điệu tùy ý.
Lạc Uẩn không nghe rõ: "Gì cơ?"
Phong Dã nhỏ giọng: "Tôi nói không phải vì ân tình."
Tự hỏi một chút, Phong Dã chậm rãi nói: "Nói đúng ra là không đầy đủ."
Ngòi bút Lạc Uẩn khựng lại, cậu hơi ngước mắt nhìn hắn.
Đúng vậy.
Phong Dã giúp cậu chẳng phải là vì thích cậu à.
Nói cách khác, chẳng lẽ là vì ở cùng cậu mấy ngày nên nảy sinh tình cảm? Rất nhiều chuyện, thật sự Lạc Uẩn đều không nhớ rõ.
Nhưng chỉ cần ngần ấy thời gian ở chung đã như vậy....
Cậu không biết nên hình dung thế nào, chỉ là cảm thấy....Phong Dã rất ngây thơ.
Lạc Uẩn: "Thật sự tôi đã quên nhiều chuyện rồi, hôm nay nếu cậu không nói, tôi cũng không nhận ra cậu."
Phong Dã mím môi, cầm ngòi bút viết linh tinh trên vở.
Ngoài cửa sổ không biết từ khi nào đã có một con chim bay đến nghỉ chân bên cửa sổ, còn mổ vài cái vào chai nước thể thao* Phong Dã đặt trên đó.
*
Phong Dã dùng giọng điệu nhẹ nhàng nói: "Trí nhớ của tôi còn khá tốt."
Lạc Uẩn nghe rõ ràng hắn nói tiếp: "Cho nên nhớ rất rõ...."