Nhưng chưa đợi hắn kịp chạy đã bị một cổ uy áp ép cho nằm bẹp ra đường, không nhúc nhích nổi.
Lưu Thiếu Nghiêm khống chế rất tinh chuẩn, chỉ đè lên hai tên kia, đối với người qua đường thì họ chỉ cảm giác chút khí lưu xung quanh người anh thay đổi, đối với alpha thì hít thở không thông chút thôi, omega thì đã né rất xa, hơn nữa anh không hề phóng tin tức tố, nên họ chỉ hâm mộ nhìn thiếu niên trong lòng anh, vòng tay kia an toàn như vậy, ước gì mình là thiếu niên đó, mà không ngờ cậu lại là một omega, cả omega như họ còn nhằm chứ nói chi.
Chưa tới 5 phút Uất Duệ đã chạy tới.
" đại tá"
Uất Duệ chào anh một chút rồi chỉ huy hai tên lính nắm cổ hai kẻ kia mang đi.
Lưu Thiếu Nghiêm cũng thu lại uy áp của mình.
" trị an ở đây không được tốt lắm đâu, giữa đường mà còn có người ngang nhiên trêu chọc omega, nói vậy tệ nạn này ở đế đô còn có, những nơi khác chắc còn tệ hơn"
Lưu Thiếu Nghiêm nhìn hắn không mặn không nhạt nói.
" xin lỗi đại tá, chúng tôi sẽ phạt nặng bọn họ, còn sẽ công khai trên mạng tinh tế"
Uất Duệ âm thầm nuốt nước bọt, mắt hơi hạ nhìn người được anh trong ngực, vị này là thiếu phu nhân Lưu gia thì phải, hai tên kia mắt mù hay gì, đụng ai không đụng cứ nhè tảng đá mà tông vô.
" được rồi, chúng tôi phải về, chuyện còn lại hy vọng anh sẽ không qua loa, tôi thấy bọn họ làm chuyện này đã quen, sợ trên tay cũng nhiều tội lắm"
Nói xong anh ôm vợ đi về xe của mình.
Uất Duệ thấy anh đi rồi cũng nhẹ nhàng thở ra, khí thế của Lưu đại tá mấy năm nay có vẻ mạnh hơn rồi, còn rất sắc bén, alpha cấp A như hắn cũng thấy áp lực nói chi mấy tên quèn này, hắn phất tay cho thuộc hạ đưa người lên xe, bản thân cũng ngồi lên, trở lại sở cảnh sát.
Người xung quanh vẫn còn khá ngơ ngác, có người nhận ra Uất Duệ thì càng thêm giật mình, cục trưởng của sở cảnh sát Tây thành lại nhún nhường như vậy với alpha kia, còn đại tá, chẳng lẽ là Lưu gia Lưu Thiếu Nghiêm đại tá trẻ nhất đế quốc, nói vậy omega kia là thiếu phu nhân Lưu gia đi.
Sự việc này bị người có tâm moi móc ra, đưa lên mạng tinh tế, đi kèm với tin hai tên không có mắt ở trên đường chọc ghẹo omega, mà còn là omega nhà Lưu đại tá, con dâu Lưu gia địa vị không ai sánh bằng trong Lưu gia, sau khi sinh hai tiểu thiếu gia thì càng thêm như cá gặp nước, bình thường chẳng thấy xuất hiện, vừa hiện thân là có chuyện, vận may gì đây.
Cha mẹ Lưu đang đi du lịch nhìn thấy tin này cũng vội vã gọi về.
Lúc này cả nhà bốn người đang trên đường tới Lục gia.
Ting.
Giang Kỳ nghe âm thanh từ đồng hồ tinh tế thì bấm lên.
" Kỳ Kỳ, con có sao không, lần sau có đi đâu nhớ kêu Thiếu Nghiêm mang con đi, mới đi ra ngoài có chút mà đã gặp chuyện, cũng may không có gì xảy ra"
Lưu phu nhân như pháo liên thanh nói, vẻ lo lắng lộ rõ trên khuôn mặt.
" mẹ, con không sao, Thiếu Nghiêm đến kịp, còn bắt hai tên đó nhốt vào tù rồi, mẹ đừng lo, cha mẹ phải vui vẻ đó"
Giang Kỳ cuống quýt trấn an bà.
" nhưng lần sau có đi cũng phải có người đi cùng biết chưa?"
Mẹ Lưu vẫn nhất quyết chuyện này.
" con biết rồi ạ"
Giang Kỳ ngoan ngoãn đồng ý.
Lưu Kỳ Trạch và Lưu Kỳ Dương ngồi ở phía sau nhìn nhau một cái, rồi âm thầm mở mạng tinh tế ra tìm xem.
Lưu Thiếu Nghiêm thấy hành động nhỏ này của hai đứa nó cũng im lặng không lên tiếng, dù sao chúng cũng phải có ý thức bảo vệ ba ba của mình.
Hai đứa nó nhìn thì ngoan như vậy, đối với người cha là anh thì sợ như sợ cọp, còn đối với Giang Kỳ thì luôn nhỏng nhẻo, nhưng lại rất có ý thức che chở cho ba ba.
Giang Kỳ cúp máy của Lưu phu nhân xong cũng thở phào, mà sao cha mẹ biết được nhĩ.
" hai.. hai đứa làm gì vậy?"
Giang Kỳ tính quay qua hỏi hai đứa con thì thấy nó chụm đầu đọc cái gì trên màn hình tinh tế trước mặt.
Lưu Kỳ Trạch giật mình mém chút nhảy dựng lên.
" dạ ba ba, chúng con nhìn xem mặt của hai tên kia, để lần sau có gặp còn xả giận cho ba ba, hai tên kia chỉ bị giam có 3 năm thôi"
Lưu Kỳ Dương ổn trọng nhìn cậu nói.
" phụt.. dù có 3 năm thì lúc đó hai đứa mới bao lớn, có 5 tuổi thôi, vẫn là bé yêu, sao giúp ba ba xả giận được"
Giang Kỳ phì cười, với tay sờ đầu hai đứa con, cũng không răn dạy gì chúng cả.
" ba ba lại quên rồi, chúng con có thể ép hai tên đó nằm xuống rồi thoải mái đánh thôi"
Lưu Kỳ Dương y như tiểu đại nhân nói, Mao Mao ngồi bên cũng gật đầu lia lịa.
" ha ha, thật là áo bông nhỏ tri kỷ của ba ba, ba ba biết hai đứa lợi hại nhất, nhưng làm chuyện gì cũng phải suy tính kỹ, không được hại người lại hại cả ta, biết không?"
Giang Kỳ nhẹ giọng dạy chúng nó.
" vâng ạ"
Hai đứa nhỏ ngoan ngoãn đáp lại, cúi đầu tiếp tục xem tin tức, còn xem phần người qua đường đăng lên nữa.
Lưu Thiếu Nghiêm chỉ nhìn chứ không nói, đưa tay xoa xoa mái tóc cậu.
Giang Kỳ cũng không sợ tóc rối, mặc cho anh xoa.
Mãi đến lúc xe đừng trước cửa đại trạch Lục gia, hai đứa nhỏ mới quy củ tắt mạng đi, có chật tự ngồi trên ghế, một bộ ngoan ngoãn đến đáng yêu.
" đã nhớ quy củ khi gặp người lớn chưa nào?"
Giang Kỳ nhìn hai đứa con hỏi.
" dạ nhớ ạ"
Đồng ngôn đầu ngữ trả lời.
" còn gì nữa không?"
Giang Kỳ cười hỏi.
" không chạy lung tung, luôn để ý nhau, có chuyện thì gọi cha, không phóng loạn uy áp ạ"
Hai cái miệng nhỏ thật nhịp nhàng mà đáp.
" ngoan quá, lại đây ba ba thưởng cho"
Giang Kỳ vẩy tay với hai đứa nó.
Hai anh em ăn ý mà chồm tới, được bẹp bẹp cho hai cái lên trán mà mặt tươi như hoa, sau đó quay sang nhìn cha mình, ý tứ rất rõ ràng không thể bỏ qua.
Lưu Thiếu Nghiêm nhận mệnh, quay đầu lại bẹp bẹp hai cái nữa lên trán tụi nó, nhìn tụi nó mĩ mãn mà ôm trán như trân bảo thì cười, lại vươn tay ôm vợ hôn một cái lên môi, hai đứa nhỏ vội vàng che mắt lại, ý tứ là tụi con không thấy, mọi người cứ tự nhiên.
Này là tình thú của nhà họ, hai đứa nhỏ cũng quá quen, nên nó trở thành thú vui của nhà họ Lưu.
" xuống xe nào"
Lưu Thiếu Nghiêm mở cửa xe đi xuống.
Sinh nhật hôm nay được tổ chức bên ngoài sân vườn của khu biệt thự Lục gia, chỗ đỗ xe cũng khá gần nơi đó, lúc này trong bữa tiệc đã có khá nhiều người, đa phần là cha mẹ mang theo đứa nhỏ đồng lứa hoặc lớn hơn một chút, đều là có quan hệ xa gần với Lục gia, còn có những đối tác làm ăn của họ, Lục gia là thế gia kinh doanh nên quan hệ cũng không hề nhỏ.
Cả nhà họ vừa bước xuống xe đã thu hút sự chú ý của người tham gia bữa tiệc, phải biết rằng người ở đây đều không đơn giản, nhận ra Lưu Thiếu Nghiêm cũng là bình thường, nhưng chỉ không ngờ Lục gia và Lưu gia lại có qua lại.
Sự xuất hiện của cặp chồng chồng Lưu Thiếu Nghiêm đã khiến người giật mình, nhưng khi nhìn thấy hai bé trai phấn điêu ngọc trác mặt vest đuôi tôm nhỏ xíu xuất hiện phía sau họ thì càng thêm hoảng sợ, những đứa bé hoặc đứng hoặc được bế trên tay đều nhìn hai cu cậu không chớp mắt, trong lòng đều cảm thán, đệ đệ/ca ca thật xinh đẹp.1
Đây chính là cặp song sinh nhà Lưu gia đi.
Tiếng lòng của người trong bữa tiệc không hẹn mà gặp.
Lưu Kỳ Trạch Và Lưu Kỳ Dương đều rất quy củ mà đứng ở giữa hai vị a cha, mắt không nhìn loạn đầu không xoay quanh, y như hai tiểu Kim Đồng trong tranh tết, một chút cũng không thèm để ý ánh mắt tò mò tìm tòi của người xung quanh.