* để tránh bị fan giết, tg cho thêm chương nữa, vui chưa.1
" em sao rồi vật nhỏ.."
Tay anh sờ tới một mảng ướt nhẹp, chỉ biết dục vọng bị cậu thành công câu lên.
" ưm... chồng à.. sao anh không làm gì, khó chịu.."
Giang Kỳ uốn éo trên đùi anh, đối với cái tay đang ôm trọn bờ mông mà không làm gì rất bất mãn, không ngừng nhích qua nhích lại, còn đưa tay cởi cúc quần ra, muốn cởi quần lại cởi không được, ngước mắt đáng thương nhìn anh.
Đầu Nghiêm đại tá còn đang ong ong chữ chồng à nhão dính của cậu, đối diện với con ngươi to tròn đen láy còn ướt át của vợ nhỏ, tự nhiên cảm thấy mình thật đáng chết, để cậu chịu ủy khuất khó chịu.1
" chồng à.. anh cũng nóng này, em giúp anh cởi, anh cũng giúp người ta cởi nha..."
Mời gọi như vậy mà ai chịu nổi, hơn nữa còn là vợ mình.
Nghiêm đại tá ôm hẳn cậu lên, để cậu nằm trên vai mình, một phát cởi ra quần âu ướt đẫm nước, quần lót trắng nhỏ cũng dính sát vào da mông trắng trẻo căng tròn, lúc kéo ra còn kéo theo một sợi chỉ mỏng dính nị d.âm m.ĩ không thôi.
" ực.. vật nhỏ đừng lộn xộn, nhanh thôi anh sẽ yêu thương em mà.."
Nghiêm đại tá nuốt nước miếng đưa tay cởi bỏ quần mình, đối với cái tai đang bị cậu bắt làm tù binh mà li.ếm l.áp đến ướt át rất là cực khổ né tránh.
" ngon.."
Giang Kỳ bám theo không bỏ, còn cắn cắn vài cái, ánh mắt mê ly kêu ngon.
" có cái ngon hơn nè vợ.."
Nghiêm đại tá cuối cùng cũng giải phóng anh em, tách hay chân cậu ra, để cậu ngồi trên chân mình, cậu em gân xanh nổi đầy hiện ra trước mắt cậu.
" nó ngon hơn nè, em dùng cái miệng nhỏ chảy nước kia mà ăn nó đi.. em làm đi"
Nghiêm đại tá xấu xa nhìn cậu ngơ ngác dạng chân trên đùi anh nhìn cậu em của anh mà cả người nóng rang, khắc chế bạo động muốn xem cậu làm sao.
Bản năng omega đang phát tình khiến Giang Kỳ ngựa quen đường củ mà chống người dậy, hai tay ôm cự long cứng ngắt như đá khẽ nhích người để nó chống lên rãnh mông của mình, tay nhỏ lần mò đến cái miệng nhỏ, cự long vừa tiếp xúc với lớp thịt mềm bên ngoài đã khiến cậu xụi lơ, cả người mất lực ngồi hụyt xuống nuốt vào hẳn một nữa cậu em của anh.
" a... "
" ực.. hừ.."
Hai âm thanh thoả mãn cùng vang lên, chuẩn bị mở đầu dàn nhạc giao hưởng dưới ánh nắng cuối cùng của một ngày.
" ưm.. Thiếu Nghiêm à.."
Giang Kỳ cả người mất sức nằm dài trên người anh, miệng dưới còn đang ngậm một nữa cự long, thấy anh không động đậy gì thì bất mãn gọi một tiếng.
" em làm đi, vật nhỏ ngoan, em làm được mà, nào ngồi dậy nuốt hết nó đi, anh làm cái nệm cho em ngồi"
Nghiêm đại tá dụ dỗ cậu, còn đưa tay nắm lấy tay nhỏ kéo lên.
" ưm... a... "
Giang Kỳ theo lực đạo của anh nhón dậy gót chân nhỏ đang run rẩy, từng chút một ngồi hẳn lên, nhưng cự long bên trong theo cử động của cậu đảo qua một điểm nhỏ trên vách thịt, chịu không nổi kích thích mà rớt xuống, cứ thế nuốt trọn cự long vào, vì tư thế mà đụng nhẹ một cái lên miệng tử cung.
" ừm... vật nhỏ giỏi quá!"
Nghiêm đại tá cảm nhận xúc cảm tê dại được nằm trong người cậu khiến cự long hưng phấn mà to hẳn ra, căng đầy đường hầm trơn trượt, nơi bụng nhỏ cũng phồng lên thấy rõ.
" a... chồng.. a.. căng quá... a... ngứa.. ưm.."
Giang Kỳ vừa thấy căng lại vừa khao khát khó nhịn mà rên rĩ lên, toàn thân lại như cọng bún không sao động đậy được.
" vật nhỏ tội nghiệp, anh giúp em nhé.."
Lưu Thiếu Nghiêm cũng chịu hết nổi, nắm lấy eo thon nâng lên rồi đè mạnh xuống.
" á... a... nữa... a... ứm... ha.. nhanh.. á.."
Giang Kỳ như con diều hỗn loạn trong gió, miệng ê a mấy đơn âm lộn xộn, đôi mắt to cũng hít lại mê ly, đôi tay xụi lơ vắt trên vai anh, khi bị anh đâm đến tận cùng thì không kiềm chế được kéo mạnh đầu anh ôm vào ngực mình.
" á... nhanh.. nh..anh quá rồi... a... ha.. ứ.. đừng.."
Khi tốc độ ra vào ngày một nhanh hơn, lần nào cũng đập mạnh lên vách cửa tử cung của cậu, vậy mà phá hẳn ra một cái khe, cứ thế vọt vào.1
" ừm.. bên trong thoải mái lắm.. gừ.."
Lưu Thiếu Nghiêm không dừng lại tiếp tục mà khai phá, đến khi cái khe mềm nhũn chứa được cả đoạn chày gỗ bên trong thì đầu nấm phình ra giữ chặt cửa, không tha mà phun trào lên, bắn đến mức bụng nhỏ nóng bừng.
" á... á... nóng quá... a..."
Tiểu Kỳ Kỳ đã ra một lần nay lại không chịu thua kém lại ra nữa, cả người mềm oặt nằm ngã trên người anh.
Sau cao trào anh ôm cậu nằm đó nghĩ ngơi một chút, nhưng chưa bao lâu thì cái vật nhỏ kia lại đòi hỏi.
" ưm.. lại ngứa a.. Thiếu Nghiêm.. muốn nữa.. a.."
Giang Kỳ cảm thấy ngứa ngấy khó nhịn dù cự long vẫn ở đó không đi, giống như muốn đánh thức nó để nó tới yêu thương mình mà vách thịt xung quanh thít chặt lại, hàng ngàn cái miệng mềm hôn m.út lên cự long, khiến nó chịu không nổi phải phình to ra, ma sát vào điểm mẫn cảm sướng đến rên rĩ.
" a.. sướng quá.. a... chồng a... lại thương em... nga.."1
Giang Kỳ uốn éo bờ mông cong mẩy vài lần, tay còn đưa xuống sờ sờ nơi hai người dính chặt lấy nhau, xoa xoa hai quả trứng chim mềm mại đến biến dạng.
" vật nhỏ không biết đủ, tôi làm chết em.. "
Gân xanh nổi đầy trên trán anh, Lưu Thiếu Nghiêm đưa tay xoay ngược cậu lại, để cậu chống tay lên lưng ghế lái, từ phía sau mà thúc mạnh như vũ bão.
" á.. á.. hức... sướng.. quá.. chồng.. a.. nữa a..."
Giang Kỳ không sợ chết ngửa cổ nị nị mà rên rỉ đến d.âm đ.ãng không thôi.
" khốn kiếp.. tôi làm chết em.. làm đến khi em cầu xin tôi cũng không tha cho em đâu.. vật nhỏ đáng giận.."
Lưu Thiếu Nghiêm gầm lên như dã thú, dưới hông như gắn động cơ mô tô đời mới, nâng hết tốc lực mà chạy, không một lúc dừng lại, chẳng bao lâu đã khiến cậu triều xuy mà phun đầy nước, tưới ướt tiểu gia hoả của anh đến ướt nhẹt không nhịn được mà phun ra.
Anh cứ ngỡ cậu sẽ mệt chết, vậy mà lần phát tình này lại dữ dội như vậy, không gian trong xe như muốn nhỏ nước bởi mùi hương của hai người nhưng vật nhỏ lại cứ như cái động không đấy, muốn vắt kiệt anh mới thôi.
Cứ như thế làm từ đó cho tới tối ngày hôm sau vật nhỏ mới lã người ra, cổ họng đặc sệt đến không kêu được nữa mà nhắm mắt ngủ mất.1
Lưu Thiếu Nghiêm nhìn cậu toàn thân ửng hồng mê người, một bên má áp vào bờ vai anh phù phù mà ngủ, tự nhiên cảm thấy mình sắp chết đến nơi.
Lần 7 ngày kia là anh đòi hỏi cậu, lần này là cậu đòi hỏi anh, còn không cho bản thân nghĩ ngơi, làm đến lúc này nhưng cái miệng nhỏ dưới kia vẫn cắn chặt hạ thân anh không buông, chỉ cần anh hơi nhích ra một chút sẽ bất mãn hừ một cái, bất đắc dĩ anh không thể làm gì khác đành để nguyên vậy, tay xoa xoa tấm lưng mướt rượt của cậu mà sầu khổ.
Anh vớt tay lấy cái ống nằm trong hộc nhỏ phía sau lưng ghế lái, mở nó ra uống một nữa móm vào miệng cậu, xong xuôi lại tự uống hết phần còn lại, nhìn 2 3 cái vỏ chai nằm lăn lóc cùng 1 ống dịch dinh dưỡng còn lại mà thở dài, nhận mệt đưa tay cầm áo quân phục của mình che lên người cậu, đâu vào đấy mới lẩm nhẩm một tiếng trong miệng.
Trước mặt nhanh chóng hiện lên khuôn mặt của Lâm Minh.
" Nghiêm đại tá, không phải đã đi từ hôm qua, sao giờ vẫn không thấy cậu đâu, làm sao vậy?"1
..........