Tô Tiểu Thảo nào phải người hiền lành gì, cậu mau chóng đứng dậy rồi thừa dịp cô ta đứng lên thì đẩy một cái.
" a.."
Lộ Nhã Thiến không kịp phòng bị cứ thế bị đẩy ngã ra, cái váy ngắn ôm sát cơ thể cũng chịu không nổi va đập mà xẹt một cái, rách rồi.
" ai do, thật tội nghiệp"
Cậu cười mỉa kêu lên, giống như người đẩy cô ta không phải cậu vậy.
Hừ, dám lên mặt với ông đây.
" Nhã Thiến!! con sao vậy?" Lộ Chính Dân thấy cô ta đi quá lâu nên mới lội ngược về, vậy mà nhìn thấy con gái ngã trên sàn, váy cũng rách lộ ra da thịt, còn bị người vây xem.
" cha, tiện nhân này đẩy con!!"
Lộ Nhã Thiến thấy ông ta thì chỉ vào Tô Tiểu Thảo lên án, một tiếng tiện nhân cứ thế rơi vào tai người xung quanh, ai nấy đều nhíu mày.
" em gái, nói năng không nên khó nghe như vậy, Lộ gia là nhà có gia giáo"
Lộ Nhã Tình đứng bên cạnh giáo dục.
" chị không giúp tôi thì thôi còn ở đó mà ra vẻ ta đây"
Lộ Nhã Thiến lúc này như một thùng thuốc nổ, ai đụng vào là nổ đôm đớp.
" Nhã Thiến!! con ăn nói cẩn thận, Nhã Tình nói đúng, thôi con về đi, vốn không nên đưa con theo"
Lộ Chính Dân lạnh mặt quát nhẹ, dùng áo vest của mình che đi vết rách trên bộ trang phục dạ tiệc xa hoa lại diêm dúa của cô ta.
" cha!! con.."
Lộ Nhã Thiến không tin được, lắp bắp muốn cự nự, khó khăn lắm mới tới đây được, còn chưa làm gì đã bị đuổi về, cô ta câm hận nghĩ, sau đó nổi điên mà xông lên đẩy Tô Tiểu Thảo vốn không ở đó nghe cả cả nhà này diễn tuồng định đi.
" ưm.."
Tô Tiểu Thảo cứ tưởng bản thân mình tiêu đời rồi, cú đẩy này trực tiếp đẩy cậu về phía bàn ăn trong sảnh đứng.
Nhưng đợi mãi cũng chẳng thấy đau mà cũng chẳng nghe được âm thanh chói tai của chén đĩa, đôi mắt đang nhắm tịt cũng run run mà hé ra, đối diện là một đôi mắt đen như mực, không chút độ ấm nào, đôi tay đang ôm cậu cũng không biết thả nhẹ lực đạo, bóp cậu đến đau đớn, bụng thầm nghĩ: Ngã không ngã nhưng bị người này bóp chết.
" ôi, cảm ơn anh nhưng anh có thể buông tôi ra không?"
Cậu nhịn, nhẹ giọng nói với người kia.
Duyệt Hàn nhìn người trong lòng một chút rồi buông ra, sau đó chẳng để tâm gì mà tiến về phía trung tâm đại sảnh.
Người xung quanh nhìn thấy anh thì hít khí thì thầm.
Duyệt Hàn vậy mà đến!
Sao không thể đến?
Năm xưa cha hắn và Lưu đại tướng quân cùng theo đuổi Lưu phu nhân, cha hắn và Lưu phu nhân hình như còn có một cái hôn ước từ nhỏ, nhưng sau đó Lưu phu nhân lại chọn Lưu đại tướng, từ đó Lưu gia và Duyệt gia như nước với lửa.
Người kia kể đến hăng say.
Đó chỉ là tin đồn, đừng nói bậy.
Có người nhắn nhở.
Đúng đấy, không thấy Duyệt Hàn đang lại chỗ của hai vợ chồng Lưu đại tướng sao.
Thôi đi.
Tô Tiểu Thảo đối với xung quanh lắng tai nghe, mắt nhìn thân ảnh cao lớn lạnh thấu xương kia mà bất giác đưa hai tay lên xoa nhẹ da gà nổi đầy.
Lộ Nhã Thiến sau đó đã bị bảo vệ Lưu gia trực tiếp dẫn đi.
Cậu nhìn cô ta mất hết khí chất la hét om xòm thì lắc đầu không thôi, thói đời gì đây man.
" này cậu"
Tô Tiểu Thảo còn đang miên man thì có người vỗ vai.
Lâm Linh đứng ở phía xa nhìn hết mọi thứ, đối với đồng chí Tô Tiểu Thảo hận đã gặp nhau quá muộn, nhanh chóng đến bắt chuyện.
" cô là..?"
Tô Tiểu Thảo nghi ngờ nhìn Lâm Linh.
" xin chào, tôi tên Lâm Linh, tôi thấy cái đẩy kia của cậu quá đã, muốn làm quen thôi"
Lâm Linh hào sảng nói.
" hừ, lại để cho cô ta đẩy một cái, mém chút xấu mặt rồi, tôi còn chưa được gặp cô dâu kia"
Cậu tức lắm chứ.
" cậu là được cô dâu mời sao?"
Lâm Linh kinh ngạc, vậy mà còn có người được thiếu phu nhân Lưu gia mời, thật không ngờ tới.1
" tôi là ông chủ của cậu ấy, cũng là bạn thân"
Tô Tiểu Thảo đắc ý nói.
" wow, không ngờ đó, chúng ta kết bạn nào, chắc trong đám người kia chỉ có hai chúng ta được chị dâu mời"
Lâm Linh giống như gặp được tri kỷ, lôi kéo cậu thêm số tinh tế, vốn dĩ hôm nay cô không được đi đâu, mấy hôm trước lúc ở nhà nhận được thiệp cưới cô còn nháo ầm ĩ muốn đi, cả nhà không cho, cứ tưởng cô sẽ còn nháo, ai dè mấy hôm nay cô giống như quên mất vụ này, im lặng đi làm im lặng về nhà, cho đến hôm nay khi bọn họ thấy cô ăn mặc lộng lẫy, nhìn là biết ý đồ của cô, nhưng chưa kịp khuyên thì cô đã hất cằm kiêu ngạo đi trước, bọn họ sợ cô nháo ở cửa nhà hàng thì vội vã đuổi theo, mém tí đã không tới được cổng nhà hàng mà tới luôn cổng thiên đường, sau đó trơ mắt nhìn cô tự tin quét thiệp cưới đi mất hút.
Bỗng dưng đại sảnh tối đen, chỉ còn có ánh sáng chiếu vào một góc phía trên cầu thang xoắn ốc, nơi có hai người con trai đang đứng tự lúc nào.
Lưu Thiếu Nghiêm trong trang phục cưới màu đen trắng, áo vest đen viền trắng cùng quần trắng giầy da màu đen, anh vốn âm trầm lạnh lùng cũng bởi vì bộ trang phục này mà trông nhu hoà đi rất nhiều mà cũng không mất vẻ điềm tĩnh nên có của một đại tá.
Giang Kỳ vốn có một khuôn mặt bình thường trừ đôi mắt to tròn cùng cái miệng nhỏ xinh nay khoác lên mình bộ vest trắng thuần, tóc được trải nhẹ ra phía sau lộ ra cái trán đáng yêu, vừa trẻ trung lại vừa hoạt bát.
Hai người đứng bên cạnh nhau lại hỗ trợ cho nhau hơn, có người này thì có người kia, thiếu một sẽ không hài hoà nữa vậy.
Hàn quản gia sẽ là người dẫn chương trình hôm nay, ông nhanh chóng cất tiếng.
" chào đón các vị khách quý đến với hôn lễ của thiếu gia Lưu Thiếu Nghiêm và thiếu phu nhân Giang Kỳ"
Bên dưới ầm ầm vang lên tiếng vỗ tay thật lớn, người người với những tâm tư khác nhau nhưng trên khuôn mặt kia cũng phải biểu lộ sự tươi cười, cho chủ nhân bữa tiệc mặt mũi.
" trước khi nghi thức hôn lễ được tiến hành, xin mời các vị nghe đấng sinh thành của hai nhân vật chính hôm nay biểu lộ một chút cái nhìn về hôn lễ này"
Ánh đèn đã được chia làm hai, chiếu lên người hai bị cha mẹ Lưu.
" xin cảm ơn các vị đã đến đây hôm nay, gia đình chúng tôi đối với hôn lễ này đặc biệt coi trọng, Kỳ Kỳ là đứa con dâu chúng ta chờ đợi bao lâu, lời nó nói cũng đại diện cho Lưu gia chúng tôi, hy vọng sau này mọi người chiếu cố nó nhiều hơn"
Âm thanh của Lưu đại tướng được khuếch đại khiến cả hội trường đều nghe thấy, những người đối với thân phận của Giang Kỳ còn khinh thường cũng phải một lần nữa phán đoán lại tư cách của cậu.
Duyệt Hàn đứng ở trong đám người hơi ngước nhìn thiếu niên nhỏ xinh bên cạnh Lưu Thiếu Nghiêm, có vẻ hơi suy tư lên, sau đó khoé mắt anh bắt gặp một hình ảnh chẳng mấy hài hoà với không khí xung quanh, nhưng cũng không nhìn lâu mà quay đi, trước khi những người vẫn luôn để ý sự tồn tại của anh phát giác ra việc này.
Tô Tiểu Thảo dù tai vẫn nghe nhưng miệng vẫn nhai, tay vẫn gắp bánh ngọt bỏ vào miệng, mắt nhìn Giang Kỳ như chim nhỏ nép vào người Nghiêm đại tá, lòng dữ tợn nghĩ: được lắm Kỳ Kỳ, xem ra không phải là cưới chui rồi, vợ chồng Lưu đại tướng còn đứng ra chống lưng cho cậu, thật hâm mộ ghen tỵ mà.
Nhưng thâm tâm cậu vẫn chúc mừng cho Kỳ Kỳ, vì so với Kỳ Kỳ, Tô Tiểu Thảo còn tốt chán, ít nhất là một beta, cậu cũng không bị trói buộc bởi hôn nhân quá nhiều, dân số đế quốc đã hưng thịnh, cậu chỉ cần tìm một người nam nhân cũng là beta sống hết đời, alpha hay omega gì đó vẫn nên đến với nhau mới hợp lý.