Chuyển ngữ: Trầm Yên...........................................................
"Ngụy Vạn Lâm?" Kỳ Minh cười khẩy một tiếng: "Sao ta biết được Ngụy Vạn Lâm đang ở đâu."
"Ngươi nhận được phong thư cuối cùng từ gã vào ngày 29 tháng Chạp năm ngoái." Vương Điền nói: "Sau khi rời khỏi biên cương phía Bắc, gã vẫn còn liên lạc với ngươi, sao ngươi không biết cho được?"
Kỳ Minh nhìn anh đăm đăm. Một lúc lâu sau, y chợt cười: "Ngươi khỏi cần phải úp úp mở mở với ta. Thôi Kỳ đã tra được gì ở Đại Đô rồi đúng không? Ngươi dùng chiêu lấy lùi để tiến này thạo thật."
"Dù ta không lùi thì e rằng Biện Thương cũng không nén nhịn nổi nữa." Vương Điền ngồi trước bàn uống trà chẳng chút hoang mang: "Đầu tiên để Lương Diệp bắt tay với nhà họ Đàm lật đổ Thôi Ngữ Nhàn và hai nhà Thôi - Giản sau lưng bà ta; tiếp theo sai Ngụy Vạn Lâm phản quốc, chôn giết một trăm nghìn quân phía Bắc, ép Lương Diệp phải ngự giá thân chinh. Khi ta về Đại Đô, ông ta lại xúi nhà họ Đàm tạo phản. Ta loại bỏ nhà họ Đàm xong, toàn bộ các thế gia tại Đại Đô đều hoảng sợ, không trụ nổi một ngày. Cuối cùng, ông ta cố tình thả thằng điên Biện Phụng ra giết Lương Diệp. Đàm Diệc Sương cùng lắm chỉ là làn đạn khói mù mà ông ta dùng để phá rối Lương Diệp... Ta nói đúng chứ Lạc Hoằng?"
"Sao ngươi biết ngài ấy cố tình thả Biện Phụng ra?" Kỳ Minh hỏi.
"Nếu Biện Phụng được ông ta nuôi dưỡng bên cạnh mười mấy năm thật thì sao ông ta lại không biết rằng thằng đó bị ngu?" Vương Điền nói: "Ngẫm kỹ là rõ thôi. Ông ta đã dám thả Biện Phụng thì chứng tỏ ông ta không sợ tham vọng của mình bị lộ tẩy."
Thậm chí Biện Phụng ngu xuẩn còn bẫy được Lương Diệp một vố đau.
Kỳ Minh nhíu mày.
"Tuy nhiên ta lại thấy lạ ở một số khía cạnh." Vương Điền đứng dậy, đi tới trước mặt y: "Rốt cuộc ông ta muốn làm gì? Dẫu quân đội của Lương Diệp tứ tán khắp nơi nhưng nếu định đánh thật thì binh lực trong tay cũng hơn hai trăm nghìn quân kia của ông ta nhiều. Sao nào? Ông ta dám chắc Lương Diệp thương dân như con, không dám tuyên chiến tiếp?"
Lương Diệp thương dân như con... Kỳ Minh như nghe được câu chuyện gì buồn cười quá thể, khinh thường nói: "Tên điên Lương Diệp này vốn dĩ chẳng đủ đáng sợ."
"Thì ra Biện Thương không giết hắn là bởi hắn chưa đủ đáng sợ?" Vương Điền hơi ngạc nhiên.
"Gì cơ?" Kỳ Minh nghe anh nói đến sững sờ.
Vương Điền khẽ nhếch môi: "Trong hơn mười lần bọn ta bị ám sát trên đường từ Xuyên Tùng thẳng tiến An Hán, có một điều rất thú vị chính là không hề thấy sự hiện diện của người nhà họ Biện. Đến đối tượng đuổi giết Lương Diệp cũng là thích khách. Dường như nhà họ Biện chẳng tích cực là bao. Cứ vậy, động thái của Biện Thương cũng trở nên sâu xa khôn lường, phải không nào?"
Biện Thương đang nắm giữ quyền to kiểm soát triều đình, thế nhưng tin tức thám tử báo về lại là trước khi Vương Điền rời khỏi Đại Đô, các hạng mục việc nước đều được chấp hành theo khuôn khổ. Thậm chí những chế độ cải cách học tập anh đặt ra vẫn được thực thi tiếp. Chẳng qua, việc Biện Thương bắt giam nguyên đám người phe Vương Điền và Lương Diệp cũng là thật, đến nay chưa nghe được tin gì về việc sắp lập tân đế hay bản thân ông ta đăng cơ.
Kỳ Minh lạnh lùng dán mắt vào Vương Điền: "Ngươi muốn giết hay xẻo thịt thì tùy, hà cớ phải tốn nước bọt với ta."
"Đừng, dạo này Lương Diệp cứ nhớ nhung việc xẻo thịt người khác mãi, vương máu đầy mình lại dọa trẻ con khóc." Vương Điền chụm tay áo, khẽ mỉm cười: "Lạc Hoằng à, ngươi vẫn nên nói gì đó đi, để ta tiện xin giữ xác vẹn nguyên giúp ngươi."
"..." Kỳ Minh tức đến độ mắt bốc lửa.
"Không biết Biện Thương định làm gì thật à?" Vương Điền thở dài: "Nếu chuyển cho Lương Diệp thẩm vấn ngươi thì sẽ không hiền hòa gì đâu."
"Ta đã chết một lần, há có gì phải sợ." Kỳ Minh nói chắc như đinh đóng cột.
Vương Điền hơi tiếc nuối lắc đầu, quay gót rời khỏi căn phòng.
Lương Diệp nhướng mày với anh: "Sao rồi?"
"Chắc chắn y biết gì đó." Vương Điền khép hờ mắt: "Ngươi đi đi."
Dù công việc thẩm vấn này chưa đến lượt Hoàng đế Lương Diệp tự tay xử lý nhưng thứ nhất, ám vệ cấp dưới của Lý Mộc vẫn còn là những tay gà mờ; thứ hai, Lương Diệp có chút đam mê với hạng mục tra tấn ép cung. Lần bị Vương Điền cắt ngang khi đang thẩm vấn Biện Phụng, hắn đã ghim và nhắc đi nhắc lại với anh suốt mấy ngày liền, thậm chí nóng lòng muốn xẻo anh vài phát chơi, sau đó bị Vương Điền mắng cho nhe răng trợn mắt.
Thấy hắn hào hứng bước vào hình phòng, Vương Điền không có sở thích nhìn người ta bị tra tấn, dẫn Lương Hoàn vừa tỉnh ngủ vào sân viện chơi.
Lương Hoàn ngủ một giấc dậy, tinh thần phơi phới. Trong viện, ngoài a thúc ra không còn ai khác nên bé vui vẻ chạy một mạch. Sau một lát ngẩng mặt nhìn chăm chú cây cối xum xuê, bé con bắt đầu sử dụng cả tay lẫn chân để trèo lên, thếch mình hồi lâu mới rời khỏi mặt đất chừng ba, bốn chục centimet, khiến cho mười mấy ám vệ náu mình trong bóng tối nhìn cảnh này sốt ruột không thôi.
Dùng tay đi! Chân đạp mạnh lên!
Ôi không, lại rơi xuống rồi!
Giải Quế ngồi xổm trên cành cây hận không thể thả dây thừng buộc bé kéo lên.
Vương Điền ngồi tại bậc thềm gỗ hăng hái ngắm nhóc tì trèo cây một lát, tiếp theo híp mắt tắm nắng từ vầng thái dương vừa trồi lên.
"Vương gia ạ." Giọng Bách Lý Thừa An chợt vang lên sau lưng anh.
Vương Điền ngoảnh mặt liếc qua nàng, cười hỏi: "Bách Lý đại nhân cũng đến tắm nắng sao?"
Bách Lý Thừa An nhìn lên tầng hai, nghe được loáng thoáng tiếng kêu thảm thiết vọng ra từ căn phòng: "Bệ hạ đang thẩm vấn Kỳ Minh ạ?"
"Kỳ Minh biết bản thân không sống nổi, biện pháp bình thường không thể cạy miệng y." Vương Điền vỗ bậc thềm bên cạnh: "Ngồi nhé?"
Bách Lý Thừa An do dự một lát rồi ngồi xuống cạnh anh.
"Thư của Thôi Kỳ ngắn quá, do viết vội sao?" Vương Điền hỏi bâng quơ.
"Không phải vội ạ, khả năng ngài ấy sợ lỡ ta bị bắt sẽ tiết lộ nhiều thông tin." Bách Lý Thừa An nói: "Xưa nay Thôi đại nhân luôn cẩn trọng."
"Ngụy Vạn Lâm thông đồng với địch phản quốc, đáng lý phải chạy càng xa càng tốt, tại sao lại quay về Đại Đô?" Vương Điền tiện tay nhặt một cục đá trơn láng dưới đất, tung tẩy trong lòng bàn tay: "Bách Lý đại nhân thấy Biện Thương định làm gì?"
"Biện Thương luôn hợp về mặt chính kiến với thầy, thể hiện rõ thái độ không tranh với đời. Thần cũng không rõ lý do vì sao ông ta lại ra mặt lộ liễu đến thế." Bách Lý Thừa An nhẹ nhàng lắc đầu.
Bách Lý Thừa An nói không sai. Nếu Biện Thương muốn tranh quyền tạo phản thì nhẫn nhịn tiếp hoặc chơi một đòn mất mạng mới là sự lựa chọn tốt nhất. Thêm vào đó, Biện Thương đã giấu giếm được lâu như vậy mà không bị bất cứ ai nghi ngờ chứng tỏ ông ta tuyệt đối không phải một kẻ ngu ngốc. Bây giờ, ông ta đôi co với Lương Diệp một cách nửa vời như vậy trái lại khiến người ta khó phân tích hơn.
"Trong đây ắt có bẫy." Bách Lý Thừa An nói: "Thần cho rằng không nên hành động bộp chộp."
Vương Điền mân mê cục đá nhỏ trong tay, thở dài: "Nếu chiến tranh nổ ra lần nữa tại Đại Lương thì chắc chắn đất nước sẽ sụp đổ. Một khi chưa đến tình thế bắt buộc, Bệ hạ nhân từ, hẳn sẽ không tiếp tục động đến quân đội."
Chưa kịp dứt lời, một tiếng hét thảm bỗng vang lên trên tầng, dọa cho Lương Hoàn mới trèo cao được vài chục centimet sợ đến run run, ngã uỵch xuống luôn, cọ rách cả váy.
Các ám vệ xung quanh thầm cổ vũ bé cứ thế đấm ngực giậm chân.
"..." Khóe môi Vương Điền giật giật.
Bách Lý Thừa An lặng lẽ ngẩng mặt nhìn trời.
Lương Hoàn phủi chiếc váy, tự thổi tay nhỏ bị quệt rách da rồi lại hì hục trèo lên.
Bách Lý Thừa An sáng suốt chuyển chủ đề: "Khi tới đây, bọn ta gặp tình cảnh thảm thương của dân chúng lưu lạc tại quận An Hán, Thái tử Điện hạ không đành lòng, còn tự nghĩ ra cách trao ruộng giảm thuế, có thể thấy người nhân hậu sáng suốt."
Vương Điền cười khẽ: "A Hoàn quả thực rất thông minh. Tuy nhiên quận An Hán đang thiếu lương thực nhất, bảo những thế gia đó mở kho phát lương thực còn khó hơn lột da họ."
"Nghe nói Hứa đại nhân đã tiếp quản vị trí của Phùng Lam?" Bách Lý Thừa An hỏi.
"Mặc dù thỉnh thoảng Hứa đại nhân hơi xuôi gió lấy lòng nhưng cũng có lòng với bá tánh thật." Vương Điền nói: "Nhưng e rằng vẫn cần rèn giũa thêm. Lương thực tại Đại Đô không dư là bao, ta thấy biện pháp ngươi áp dụng tại huyện Quảng Viễn lúc trước khá hay, có thể cho Hứa Tu Đức tham khảo."
Nghe vậy, Bách Lý Thừa An xúc động: "Vương gia cũng biết người đầu tiên sử dụng biện pháp này là ai chứ ạ?"
Vương Điền thắc mắc nhìn nàng.
"Là Biện Thương." Bách Lý Thừa An nói: "Ông ta từng bàn bạc biện pháp này với thầy. Về sau thầy mới dạy lại cho bọn ta."
"Biện phải cải cách hình thức học tập của ông ta cũng không tệ." Vương Điền thở dài một tiếng: "Nhưng sau đấy lại xúi giục gian lận thi cử."
"Trước đây, chẳng phải Thôi Thị..." Bách Lý Thừa An thoáng ngạc nhiên, bỗng ngộ ra: "Ta nghe loáng thoáng rằng cháu trai đằng ngoại nhà Biện Thương từng bị liên lụy trong vụ việc đó."
"Trước đây, ta và Bệ hạ đều khẳng định chắc chắn toàn bộ mọi việc là do Thôi Ngữ Nhàn làm. Mặc dù sau đó không giải quyết được gì nhưng có người vẫn tiếp tục điều tra." Vương Điền thở dài: "Vụ án gian lận thi cử qua đi, Biện Thương đã âm thầm cài cắm vô số người phe mình vào danh sách tân khoa. Phần đông những người chịu vạ lây, không thể tham gia kỳ thi đều không phải học trò của ông ta."
Trong mắt Bách Lý Thừa An lập tức toát lên đôi phần chê ghét: "Học trò dùi mài kinh sử gian khổ mấy chục năm lại để cho ông ta thích làm gì thì làm."
"Bách Lý đại nhân quả là người chính trực." Vương Điền hết sức ngợi khen.
Bách Lý Thừa An hơi chững lại: "Vương gia không e ngại thân phận nữ của ta sao?"
"Bệ hạ còn chưa nói gì, nào đến lượt ta quan tâm." Vương Điền khẽ mỉm cười: "Huống hồ làm việc chung với Bách Lý đại nhân lâu vậy rồi, đại nhân là người thế nào, ta không cần phải nhiều lời."
Bách Lý Thừa An cười khẽ. Lương Hoàn lại ngã cây lần nữa. Ngó thấy nàng, mắt bé con sáng rực lên, nhấc đôi chân ngắn cũn chạy lạch bạch về phía nàng: "An An ~"
Kết quả chạy được nửa đường, bé khựng bước, há miệng thở dốc nhìn Lương Diệp xuất hiện tại cửa.
Lương Diệp vui vẻ ngoắc tay với nhóc tì, ra hiệu cho bé con tới chỗ hắn.
Lương Hoàn nuốt nước bọt, chậm chạp đi đến trước bậc thềm, vừa sợ hãi, vừa tò mò nhìn chăm chăm vào thứ trắng trắng dài dài trong tay hắn.
Vương Điền và Bách Lý Thừa An dời đường nhìn theo ánh mắt của bé. Chỉ thấy Lương Diệp cầm một khúc xương trắng ởn, xoay nó vài vòng khoe với họ, cười rạng rỡ hỏi: "Xương này đẹp không?"
Bách Lý Thừa An bình tĩnh nhìn sang chỗ khác: "Bệ hạ, Vương gia, thần dẫn Thái tử Điện hạ ra ngoài chơi."
Nói xong dắt tay nhỏ của Lương Hoàn ra ngoài luôn.
"An An ơi, đấy là xương gì thế?" Lương Hoàn ngoái đầu nhìn thoáng qua lần nữa.
Bách Lý Thừa An duỗi tay quay chiếc đầu nhỏ xinh của bé lại: "Xương heo thôi Điện hạ, không phải trước đó ngài muốn đi ngắm các bé bươm bướm hay sao? Thần dẫn ngài đi xem nhé?"
"Được ~" Lương Hoàn ngọt ngào đáp lời.
Vương Điền liếc khúc xương trắng trong tay Lương Diệp: "Rửa sạch chưa mà đã nghịch rồi?"
"Dĩ nhiên là rửa sạch rồi." Lương Diệp tung hứng khúc xương: "Lấy làm tên xương cho ngươi chơi được chứ?"
"... Khỏi cần." Vương Điền cạn lời: "Ghê chết đi được."
Lương Diệp thất vọng quẳng bừa khúc xương vào bụi cỏ bên cạnh, phủi móng vuốt chuẩn bị nắm tay Vương Điền, lại bị Vương Điền nhanh chóng né đi.
"Chê trẫm à?" Lương Diệp không vui ra mặt, nhíu mày vào vai kẻ ác cáo trạng trước: "Rõ ràng ngươi cầu xin trẫm đi thẩm vấn còn gì."
"Rửa tay!" Vương Điền thoáng nóng nảy: "Với lại đừng quẳng xương lung tung, nhà trọ của người ta còn phải kinh doanh!"
Cảnh một khúc xương trắng nhảy ra từ bụi cỏ kinh dị biết bao.
"Lý Mộc sẽ xử lý." Lương Diệp xưa giờ chỉ ham giết chóc, còn xử lý hiện trường thì kệ.
Lý Mộc trong bóng tối cam chịu số phận, cho người đi nhặt xương và quét dọn căn phòng.
Lương Diệp khăng khăng sờ mặt Vương Điền cho bằng được. Vương Điền trốn tránh vài lượt, cuối cùng vẫn bị hắn xấu xa sờ mó khuôn mặt một bận: "Trẫm rửa sạch bong rồi, người thơm phưng phức, không tin ngươi ngửi xem."
"Cút đi! Người toàn mùi máu, đầu cũng chưa gội!" Vương Điền hận không thể xách hắn quăng xuống bể tắm giặt giũ bảy, tám lần liền. Anh đen mặt vào phòng rồi lại chợt vòng về, nhìn Lương Diệp chăm chú với ánh mắt khó lường.
Lương Diệp chế giễu một tiếng: "Bây giờ nhận lỗi cũng muộn rồi. Ngươi dám chê trẫm, trẫm nhất định phải cho ngươi đẹp mặt... gì đây?"
"Cục đá." Vương Điền vỗ cục đá trơn láng kia vào lòng bàn tay hắn, đanh mặt nói: "Nhặt bừa, thích thì lấy, không thì thôi."
Nói xong thì ung dung lên tầng, chuẩn bị đi tắm gội.
Lương Diệp ngạc nhiên nhìn thoáng qua cục đá nhỏ tầm thường trong tay, sau đó khóa mắt vào bóng dáng Vương Điền, ánh nhìn kia dần trở nên nóng rực và sâu thăm thẳm, nụ cười tươi chầm chậm lan rộng trên đôi môi. Cứ thế, hắn lại hào hứng đến nỗi muốn xẻo thêm người nữa chơi.
Ám vệ xung quanh chứng kiến cảnh này đến toát mồ hôi lạnh. Chỉ thấy chủ tử bọn họ tung tẩy cục đá nhỏ, sướng rơn theo Vương gia lên tầng.
Kiểu này là muốn... xẻo thịt Vương gia sao?