Chuyển ngữ: Trầm Yên...........................................................
Vì cơn lũ, bọn họ đã phải nán lại một ngày một đêm.
Vương Điền vốn muốn để Lương Diệp nghỉ ngơi thêm đôi ngày... nhưng thứ nhất là không có thầy thuốc xử lý vết thương, anh không yên tâm; thứ hai là tình hình bên ngoài không cho phép họ ở lâu hơn.
Trong hang núi, Vương Điền chủ yếu ngồi. Bây giờ đi đường, Lương Diệp mới phát hiện anh di chuyển khập khiễng, khẽ nhíu mày.
Kìm nén được một lát, hắn không dằn lòng nổi nữa, hỏi: "Chân của ngươi bị sao vậy?"
"Bất cẩn va đụng, đỡ hơn nhiều rồi." Vương Điền ngó lơ, híp mắt xác định phương hướng. Ngay sau đó, anh bị Lương Diệp ấn cho ngồi xuống tảng đá.
"Không sao thật mà." Vương Điền sợ hắn nổi điên lúc đang bị thương, huyệt Thái Dương đau lâm râm: "Ngươi bị thương nghiêm trọng vậy còn không sao, sức khỏe ta cũng chẳng kém."
Què chân vẫn bắt được gà rừng kìa.
Lương Diệp quỳ một gối, nâng chiếc chân bị thương của anh lên. Vương Điền vừa ngượng nghịu, vừa bực bội: "Vết thương của ngươi không đau à Lương Tử Dục? Ta đã nói là không sao rồi, thả ra."
Lương Diệp xoa cổ chân anh. Cậy việc anh không dám chộn rộn, hắn thong dong xắn ống quần của anh lên. Vết thương xanh đen một mảng lớn trông lóa mắt lạ thường.
Hắn chầm chậm rờ từ cổ chân lên, khi sờ tới chỗ bị thương, mặt mày Vương Điền thoáng méo xẹo.
"Chưa gãy xương." Lương Diệp nắn bóp bắp chân anh, ngẩng mặt nghiêm túc nói: "Ta bóp mạnh chút là gãy được rồi, còn có thể nghe thấy tiếng vang."
"..." Vương Điền đanh mặt lườm hắn: "Đã nói không sao... ĐM!"
Theo tiếng 'răng rắc' giòn tan, Vương Điền đau túa mồ hôi lạnh, đôi môi cắt không còn một giọt máu, mãi lâu sau vẫn chưa đỡ hơn.
Lương Diệp nhếch môi cười: "Còn nói không yếu."
Tiếp theo, hắn truyền ít nội lực vào bịt vết thương. Vương Điền chỉ thấy chỗ bị thương vừa căng vừa nóng rực, cảm giác đau thấu tim dần rút đi.
"Giờ đứt rồi." Lương Diệp khẳng định chắc nịch: "Đành mệt cho ta chút, cõng ngươi lên đường."
"Cút đi." Trán Vương Điền đẫm mồ hôi.
Lương Diệp bịt lại vết thương cho anh một lát rồi thả ống quần xuống, xỏ giày cho anh, kế đó lau mồ hôi trên trán cho anh một cách vừa điềm nhiên, vừa thành thạo. Động tác của hắn chẳng hề dịu dàng, song lại rất tỉ mẩn. Hắn vỗ đùi Vương Điền, vô tư sờ mó thêm vài bận, mới nói: "Xương bị lệch, đã nối lại, còn gồng mình thêm nữa là ngươi ngồi xe lăn như Thôi Kỳ được rồi."
Bấy giờ, Vương Điền mới bình tĩnh lại, muốn cảm ơn nhưng lại thấy sượng: "Đi thôi."
Lương Diệp kéo anh dậy, cố tình đi chậm hơn, sóng vai với anh. Hắn hắng giọng, nói: "Què chân mà vẫn cõng được trẫm từ ven sông tới chỗ xa như vậy, còn hái lá thuốc, đuổi bắt gà rừng. Yếu ớt cỡ ngươi mà làm được đến thế thì chỉ có nhờ vào sức mạnh của tình yêu dành cho trẫm thôi."
"Lương Tử Dục." Vương Điền nghiến răng mỉm cười: "Nói thêm câu nhảm nhí nữa là ta đá ngươi xuống sông đấy."
Lương Diệp vui rạo rực nói: "Thế không được đâu. Trẫm mà chết thì chẳng phải ngươi phải ở góa giữ mình sao?"
"Yên tâm, ngươi mà chết thì ta sẽ tuyển hậu cung quy mô lớn, để họ tới mở họp trước mộ ngươi hằng ngày." Vương Điền cười giả lả: "Làm ồn cho ngươi chết rồi cũng không yên thân."
"... Đúng là lòng dạ rắn rết." Lương Diệp khẽ híp mắt, xích gần anh thêm chút, tìm đúng cơ hội, nắm lấy tay anh một cách dứt khoát.
Vương Điền ngoảnh mặt nhìn hắn.
Lương Diệp trừng lại rất hợp lý: "Gì thế?"
Vương Điền cong môi, nắm chặt tay hắn: "Không có gì, chỉ bỗng thấy việc quay về từ Nam Triệu cũng không tệ lắm."
Lương Diệp cười một tiếng hời hợt: "Dù có..."
"Câm mồm."
"Chậc."
——
"Khụ khụ khụ!" Người bò ra từ nước bùn ho sặc sụa, quỳ dưới đất khạc ra vài ngụm cát bùn, tiếp theo cười hồng hộc.
"Nhà họ Biện các ngươi toàn cho ra những kẻ điên." Người đứng trước mặt gã lạnh lùng nói: "Quyết định ngu xuẩn của ngươi suýt đã phá hỏng việc lớn rồi."
"Dẫu sao các người cũng chỉ cần Lương Diệp chết thôi mà... còn chết trong tay ai, chết ở chỗ nào chẳng giống nhau, không phải sao?" Biện Phụng bịt vai lại, giật mạnh mũi tên ngắn ghim trong vai ra, nuốt tiếng thở hắt ra vì đau về lại cổ họng. Gã ngẩng đầu cười nhìn người đứng trước mặt: "Hay nên nói rằng lòng Kỳ đại nhân vướng bận Đan Dương Vương? Ngươi coi người ta là bạn, người ta lại bẫy ngươi chẳng nể nang. Ta mà không mạo hiểm đổi thuốc giả chết cho ngươi thì ngươi đã bị độc chết từ lâu rồi."
"Biện đại nhân không định để ta uống thuốc độc tự sát. Ngài ấy có cách tráo đổi ta ra trước lúc xử trảm." Kỳ Minh lạnh lùng nhìn gã: "Do ngươi tự tiện quyết định. Ta mà không phản ứng nhanh là sớm đã lộ sơ hở rồi."
Biện Phụng vươn tay lau bùn trên mặt: "Là ta thì đã sao? Ngươi bảo ông nội giết ta đi."
Kỳ Minh hít sâu một hơi: "Ta chỉ tới cảnh cáo ngươi. Đừng tự cho rằng mình thông minh. Bây giờ toàn bộ kế hoạch đều đã bị tay chắn ngang của ngươi quấy rối. Lương Diệp không chết ở núi Tứ Bàn, khả năng cao bẫy vây giết của chúng ta ở núi Chướng Mục cũng sẽ thất bại. Một khi Lương Diệp bắt đầu trả thù, kẻ phải chết đầu tiên chính là ngươi. Uống công Biện đại nhân bồi dưỡng ngươi nhiều năm vậy."
Biện Phụng nhìn hắn với ánh mắt khinh rẻ, mặc kệ máu đang chảy xối xả trên vai: "Thôi đi Kỳ Minh ạ, đừng nghiêm trọng hóa sự việc thế. Dẫu ta không ra tay thì bằng năng lực của Lương Diệp, các ngươi cũng chẳng giết nổi hắn tại núi Chướng Mục."
Kỳ Minh hiểu tính gã, chỉ lạnh lùng nói: "Ngươi lộ tẩy sớm quá."
"Sớm hay muộn khác gì nhau đâu?" Biện Phụng nhổ tiếp một ngụm cát bùn nữa ra, cười đầy hàm súc với y: "Kỳ đại nhân à, sao ngươi biết lão sẽ giữ lại tính mạng cho ngươi? Chẳng lẽ ngươi vẫn chưa hiểu sao? Kể từ khoảnh khắc bị Vương Điền bóc ra, ngươi đã trở thành quân cờ vô dụng rồi. Ngươi, Đàm Diệc Sương... và cả ta đều là những quân cờ lão có thể quẳng đi bất cứ lúc nào. Bán mạng vì lão cỡ đó làm chi chứ?"
"Biện đại nhân có ơn tri ngộ với ta." Kỳ Minh nói.
"Chớ tự dối gạt bản thân thế, nói việc bán mạng cho người ta thành dễ nghe như vậy." Biện Phụng khởi động khớp cổ cứng đờ: "Thằng già Biện Thương kia không dám tạo phản, cùng lắm chỉ lên làm Nhiếp Chính Vương. Đi theo lão có tiền đồ gì chứ? Lão không tạo phản, trước đó ngươi lại cấu kết với giặc phản quốc, ngươi đang trông mong lão sẽ cho ngươi danh phận đàng hoàng... hay cất nhắc ngươi quay về triều đình? Dù Lương Diệp có chết thật thì chỉ cần người ngồi tại ngai Hoàng đế còn mang họ Lương là cả ngươi và Ngụy Vạn Lâm sẽ đều phải gánh cái danh "phản quốc" mãi mãi. Không giết ngươi đã khá tốt rồi, nằm mơ giữa ban ngày chi nữa."
Kỳ Minh sa sầm mặt: "Ngươi muốn phản bội Biện đại nhân."
"Hahahaha, chớ nói nghiêm trọng vậy." Biện Phụng cười to, vỗ vai y: "Nói sao Biện Thương cũng là ông nội ta. Ông ấy dốc hết công sức bồi dưỡng ta, ta chẳng qua chỉ giúp ông ấy một tay. Nếu Lương Diệp chết tại núi Tứ Bàn thì khỏi phải bàn, ông ấy sẽ nâng đỡ đứa con nít kia lên ngôi. Thế nhưng hiện giờ Lương Diệp mạng lớn, không chết trong tay ta, ta lộ tẩy, nhà họ Biện tạo phản hay không cũng tính là phản rồi. Chỉ cần giết Lương Hoàn kia, ngươi đoán người cuối cùng ngồi lên ngai Hoàng đế sẽ là ai?"
Ánh mắt Kỳ Minh nhìn gã thay đổi.
Biện Phụng phủi bùn trên bộ đồ: "Nhà họ Đàm bị phá hủy do thiếu quyết đoán, cho rằng Vương Điền là một tên dễ bắt chẹt, mới đánh mất cơ hội dẫn trước. Ông nội mà còn do dự nữa thì sớm muộn gì cũng bị Lương Diệp chèn chết."
Gã tiến lên trước vài bước, ngoái đầu lại nhìn Kỳ Minh hãy còn đứng tại chỗ: "Thế nên Kỳ đại nhân đã hiểu mình nên theo ai chưa?"
Kỳ Minh cười lạnh lùng nói: "Xưa giờ ta lại không phát hiện ngươi khéo ăn nói vậy đấy."
"Chẳng qua chỉ kéo khố trong của các ngươi ra thôi." Biện Phụng khoanh tay cười nói: "Nếu có cơ hội, chẳng lẽ ngươi không muốn ngồi lên long ỷ kia sao?"
Nói xong quay người đi luôn.
Kỳ Minh lặng thinh rất lâu, cuối cùng vẫn theo sau.
Biện Phụng hờ hững bước qua thi thể dưới chân, bỗng, ánh mắt gã hơi chững lại. Gã lui về, đá cái xác đã im lìm dưới đất vài phát: "Đây là người của Vương Điền, chặt đầu xách theo đi."
"Vâng." Người bên cạnh đáp lời: "Thưa chủ tử, mật thám tên Lý Mộc bên cạnh Lương Diệp đã chạy thoát. Thuộc hạ bất tài."
Biện Phụng ngoảnh mặt nhìn y, cười nói: "Bất tài thật, bảo ngươi giết một người mà cũng rề rà."
Đối phương hơi rúm người.
"Đừng sợ, ta đâu tàn bạo như Lương Diệp." Biện Phụng nói hơi tiếc nuối: "Ta diễn chưa đủ thật sao? Ai nói với ta là Lương Diệp thích nam tử si tình và hay ghen đấy?"
Đám người xung quanh rơi vào lặng thinh, phó tướng kia đánh bạo nói: "Là... là thái giám hầu hạ cạnh Lương Diệp trong cung nói ạ."
Biện Phụng khẽ híp mắt, cười nói: "Cơ mà gương mặt kia của Lương Diệp không tệ thật. Sau này lên ngôi Hoàng đế, ta có thể coi làm nam sủng để chơi."
Sự phiền ghét nhoáng lên trong mắt Kỳ Minh. Y tiến tới, nói: "Tiểu công tử, Biện đại nhân muốn ngài về Đại Đô ngay."
"Không vội." Biện Phụng quay người lên ngựa: "Kiểu gì Lương Diệp cũng tới núi Chướng Mục. Chặt đầu hắn mang về cho ông nội, chắc chắn ông nội sẽ vui lắm! Giá!"
Kỳ Minh nhíu chặt mày.
"Mời đại nhân." Người bên cạnh dắt ngựa tới.
Kỳ Minh nhìn thoáng qua đối phương. Sau đó, y quay người lên ngựa, chạy về phía ngược lại.
"Đại nhân! Kỳ đại nhân! Ngài đi đâu thế ạ!?" Phó tướng đuổi theo hỏi.
"Làm việc quan trọng tiểu công tử giao." Kỳ Minh quất mạnh roi, tăng tốc.
Biện Phụng chắc chắn không phải một đấng minh quân. Cuối cùng y cũng hiểu tại sao Biện Thương luôn đè chặt gã không chịu thả ra... Bởi đối phương chính là một tên điên ngu xuẩn không biết giới hạn.
Nước cờ tại núi Chướng Mục đã hỏng, Biện Phụng đang tự tìm đường chết.
Ngựa khỏe chạy thẳng về Tây, hướng tới Đại Đô.
**
Tại núi Chướng Mục, huyện Xuyên Đông.
Dương Vô Cữu nép vào bụi cây, ngó nhìn tòa miếu hoang dưới vách đá xa xa, căng thẳng hỏi: "Sung Hằng ở trong đó thật ạ Trường Doanh đại ca?"
Trường Doanh gật đầu: "Có ít nhất hơn một trăm cao thủ đang nằm vùng quanh miếu hoang đó. Vừa nãy ta tới gần, suýt bị phát hiện."
Dương Vô Cữu lập tức nhìn y với ánh mắt ngưỡng mộ: "Vậy mà vẫn sống sót quay về được!"
"..." Khóe môi Trường Doanh giật giật: "Công tử gửi thư dặn chúng ta tạm đừng hành động bộp chộp."
Dương Vô Cữu nhất thời vui lên: "Chắc chắn Vương gia đã giải được vây giúp Bệ hạ."
Trường Doanh lắc đầu, vẻ mặt nặng trĩu: "Công tử dẫn theo gần hai mươi nghìn thân binh tới núi Tứ Bàn nhưng đến nay chưa thấy ai phản hồi, giấy thư còn màu đen thô sần như tìm tạm chắp vá, khả năng cao đã xuất hiện sự việc ngoài ý muốn."
Trái tim Dương Vô Cữu bỗng giật thót, đang định nói gì đó thì thấy một đoàn người dừng trước miếu hoang, trong đó có người lập tức xuống ngựa. Mặc dù ở xa, cậu chàng vẫn nhận ra đối phương: "Tiểu tướng quân Biện?"
"Biện Phụng?" Trường Doanh náu mình trong quân đội nhiều ngày, hiển nhiên cũng biết đến tên tuổi gã, chỉ nhớ đây là một tướng quân trẻ đánh giặc rất giỏi.
Y giỏi võ, nhìn cũng rõ như Dương Vô Cữu. Chỉ thấy Biện Phụng cởi một thứ hình cầu ra từ trên ngựa, quăng cho cấp dưới và dặn dò gì đó. Cấp dưới treo cao thứ hình cầu ấy tại cửa miếu.
Gió thổi qua, mặt đen đen sì chuyển thành mắt mũi. Thế mà lại là một cái đầu người.
"Huynh sao vậy Trường Doanh đại ca?" Dương Vô Cữu thấy nét mặt y khác thường, vội hỏi.
Trường Doanh dán mắt vào chiếc đầu bị treo lên kia, đôi môi mấp máy: "... Trường Ly?"