Chuyển ngữ: Trầm Yên............................................................
Ngoài lãnh cung, gió rét thổi từng đợt, loạt tiếng bước chân dần tới gần.
"Báo cáo thủ lĩnh, đây là... chỗ của Bệ hạ, hắn không thích người ngoài vào."
Cửa điện lãnh cung đóng chặt, thấp thoáng bóng người. Người dẫn đầu hơi do dự. Chỉ thấy cánh cửa đột ngột 'uỳnh uỳnh' bung mở. Lương đế đứng đó, âm u quét mắt nhìn họ một lượt, nhả ra một chữ thiếu kiên nhẫn: "Cút."
"Bệ hạ tha tội!" Người dẫn đầu vô thức lùi về sau hai bước, tiếp đó vung tay lên. Mười mấy người nối đuôi nhau đi ra.
"Chúng ta làm theo lệnh Thái hoàng Thái hậu, sao thủ lĩnh phải sợ hắn?" Có người thắc mắc.
"... Đấy là tên điên, dính phải thì người chịu khổ chỉ có chúng ta thôi..." Thủ lĩnh nhỏ giọng: "Qua chỗ khác lục soát."
"Lỡ Quyền Ninh trốn trong đó thì sao ạ?"
"Thế thì gã nên tự cầu phúc cho mình. Vị Bệ hạ này của chúng ta giết người như ngóe, vừa hay xử chết gã giúp chúng ta."
Vương Điền nhanh chóng đóng cửa rồi ngoảnh lại nhìn Quyền Ninh. Ánh mắt Quyền Ninh hơi nghiền ngẫm: "Thôi Ngữ Nhàn kiểm soát nước Lương nhiều năm, các Hoàng đế bù nhìn trước đây đều chết khi tại vị chưa đến mười năm. Lương Diệp lên ngôi tính ra đã mười mấy năm, mạng lớn nhưng chẳng có tác dụng gì. Bây giờ xem ra chưa hẳn là vậy."
"Có câu: Ơn cứu mạng phải báo đáp lớn lao." Vương Điềm không quan tâm hắn nói gì, đi thẳng vào trọng tâm: "Ta đã cứu ngươi, ngươi nên báo đáp ta."
"Dĩ nhiên rồi. Ta bôn ba giang hồ nhiều năm, luôn tuân theo nguyên tắc có thù ắt trả, có ơn ắt báo." Quyền Ninh bứt một chiếc nanh sói trên vòng cổ xuống, ném cho anh.
Một sợi tơ đỏ quấn quanh nanh sói. Dưới ánh trăng mờ, thấy được thấp thoáng hoa văn kỳ dị bên trên, tựa văn tự hoặc đồ án cổ xưa nào đó.
"Nếu ngươi muốn loại bỏ sâu độc trong người thì ta có thể giúp ngươi. Để vậy, người cấy sâu mẹ sẽ chết chắc." Quyền Ninh nói: "Ta cần thời gian ba tháng để gom đủ những nguyên liệu cần thiết cho việc loại bỏ sâu độc. Vào ngày mười lăm của ba tháng sau, ta sẽ tới nơi này tìm ngươi."
Vương Điền siết chặt nanh sói trong tay: "Được."
Vừa loại bỏ được sâu độc, vừa giải quyết được Lương Diệp, quả đúng là một công đôi việc.
Khi ra khỏi lãnh cung, nhìn con đường lạ lẫm bên ngoài, anh mới phát hiện mình không biết lối về... Thằng nhãi Lương Diệp này tóm anh nhảy thẳng một đường trên nóc nhà qua đây mà.
Hết cách, Lương Diệp đành chọn bừa một lối, định bụng tình cờ gặp thái giám hay cung nữ nào thì để đối phương dẫn mình về Ngự Thiện Phòng. Tiếc rằng trời không chiều lòng người. Đi chưa được mấy bước, anh đã đụng độ Lương Diệp và Sung Hằng đang theo sau hắn.
"Hửm?" Lương Diệp quan sát anh một lượt đầy hứng thú, ngậm cười nói: "Hơi thú vị à nha."
Vẻ mặt nghiền ngẫm của Lương Diệp lúc này giống hệt lần đầu họ gặp nhau. Vương Điền nhìn đến đau dạ dày: "Sao ngươi không đợi đến sáng mai hãy về?"
Lương Diệp chắp tay sau lưng đi đến trước mặt anh, tiếp đó vươn tay bẹo mặt anh như đùa dai: "Ồ, còn rất mềm nữa."
Vương Điền đập bay tay hắn chẳng hề khách sáo, chỉ thấy Lương Diệp nghiêng đầu quan sát chăm chú trang sức trên tai anh: "Đây là cái thứ xấu xí gì vậy?"
"..." Vương Điền suýt nghẹt thở, tháo khuyên tai ra vỗ vào tay hắn: "Thấy xấu thì phải cất cho cẩn thận."
Lương Diệp cầm chiếc khuyên tai diêm dúa ngắm nghía một lát. Sung Hằng sáp lại gần, nói: "Chủ tử ơi, Vương Điền đi xa rồi."
"Hắn thú vị ra phết." Lương Diệp tung hứng món trang sức trên tay: "Sau này bớt dụ trẫm mua thứ đồ xấu xí này đi, mất mặt."
Khóe miệng Sung Hằng giật giật, cậu ta thầm nói: Rõ là ngài chém giá tận nửa canh giờ với ông chủ ở chợ Nam Cương để mua nó về.
Tuy nhiên, ánh mắt của chủ tử cậu ta lại hợp lý quá thể, Sung Hằng đành nén giận: "Vâng."
"Trẫm uống mấy chén?" Lương Diệp hỏi tiếp.
Sung Hằng xòe hai ngón tay: "Ban đầu chủ tử ngài định uống ba chén."
"Trẫm điên rồi à mà uống ba chén?" Lương Diệp khó tin nhìn cậu ta: "Tại sao?"
"Không biết." Sung Hằng lắc đầu, chỉ về phía Vương Điền đang đứng chỗ ngã rẽ: "Chủ tử, hắn không biết đường."
Lương Diệp lập tức mừng vui phấn khởi: "Không biết đường tốt đấy, trẫm biết."
Vương Điền nhìn những cánh cổng giống hệt nhau, bên trên chẳng có cả bảng hiệu. Đang rối bời không biết đi hướng nào, một người bỗng đi đến tóm lấy cổ tay anh, túm anh đi sang cung điện bên trái.
Bàn tay Lương Diệp lạnh căm, Vương Điền thử rút ra nhưng thất bại, bèn kệ hắn. Tên điên này nghĩ gì làm nấy, anh lười tranh chấp với hắn, mới nói khẽ: "Thái hoàng Thái hậu gọi ngươi qua làm gì vậy?"
Lương Diệp cúi đầu xoa nắn làn da mỏng ở cổ tay anh, rồi lại đưa lên mũi hít hà như chưa đã thèm: "Ngươi thoa phấn thơm à? Trẫm ngửi thấy không giống lắm."
Gân xanh nhảy nhót trên trán Vương Điền: "Nếu ngươi cứ cam tâm tình nguyện bị bà ta kiểm soát mãi thì đừng bao giờ nói nữa."
Lương Diệp nghiêng đầu nhìn anh chăm chú hồi lâu, vừa như đắn đo, vừa như đơn giản là ngẩn ngơ. Hắn chợt cười: "Trẫm quên rồi."
"Trêu đùa người ta vui lắm sao Lương Diệp?" Vương Điền trầm giọng.
Lương Diệp mân mê ngón tay anh, trong giọng nói âm u chứa đựng chút thắc mắc thật lòng: "Có phải trẫm chiều ngươi quá nên ngươi kiêu ngạo rồi đúng không? Hung dữ vậy."
Sung Hằng theo sau lảo đảo suýt vấp ngã.
Vương Điền nghi ngờ khả năng nghe của mình bị trục trặc.
Kế tiếp, Lương Diệp bỗng nói: "Bà già ấy để Bách Lý gì đó... ở lại Hà Tây làm huyện lệnh."
"Ngươi đồng ý rồi à?" Vương Điền lập tức không rảnh lo đến móng vuốt đang sờ loạn của hắn, mặc hắn dựa hẳn nửa cơ thể lên người mình.
"Chắc thế, bù lại cho bạc." Lương Diệp cúi đầu, vùi mặt lên cổ anh: "Ừm, chỗ này thơm nhất."
Vương Điền đẩy đầu hắn ra, nghiêm mặt nói: "Lần này, Bách Lý Thừa An có công trị thủy. Trước đấy, bà ta cho người đi ám sát và thất bại. Mặc dù hiện giờ Bách Lý Thừa An bị bệnh dịch trói buộc, song khi về Đại đô chắc chắn sẽ nhận được chức vụ quan trọng. Ta vốn định điều hắn tới Bộ Hộ thay thế Hứa Tu Đức. Sự đã thành vậy, xem ra năng lực của Bách Lý Thừa An lớn hơn chúng ta tưởng tượng nhiều... Thái hoàng Thái hậu cấp cho Hà Tây bao nhiêu?"
"Không nghe kỹ." Lương Diệp nói một cách hợp lý.
"Chẳng bằng để ta đi." Nhìn dáng vẻ cà lơ phất phơ ngó lơ mọi chuyện của hắn, Vương Điền lại giận, đẩy hắn ra, tiếp tục đi về phía trước: "Quyền hạn của huyện lệnh nhỏ quá, chỉ gói gọn trong phạm vi một huyện cụ thể. Có điều, việc Bách Lý Thừa An ở lại Hà Tây cũng chưa chắc đã là xấu, tối nay ta phải tìm Văn thái phó thảo luận chút."
Lương Diệp đi đằng sau, vươn dài cánh tay, ngón trỏ móc vào đai lưng Vương Điền. Vương Điền đang mải nghĩ, bị hành động đột ngột ấy của hắn khiến cho suýt phun cả dạ dày ra.
"Trẫm đói." Lương Diệp lười biếng nói.
Nghe câu này, Vương Điền mới sực nhớ, ngoài miếng bánh ăn trưa nay, mình chưa bỏ bụng thứ gì khác. Cảm giác đói khát bị xem nhẹ ồ ạt ập tới, tuy nhiên anh vẫn không muốn dùng bữa cùng Lương Diệp: "Đói thì đi ăn đi, ta về thư phòng trước."
Lương Diệp không vui, nhìn anh ráo riết. Ngay khi Vương Điền cho rằng hắn lại định làm chuyện xấu gì, Lương Diệp thế mà bỗng buông lỏng tay, thả anh ra: "Sung Hằng, đưa hắn về."
"Vâng." Sung Hằng đáp lời, đi lên trước dẫn đường cho Vương Điền.
Vương Điền cảm nhận được sự khác thường, ngoái đầu lại nhìn Lương Diệp, kết quả là trên lối đi đã không còn bóng người.
"Hôm nay sao hắn lại như vậy?" Vương Điền hơi buồn bực: "Có phải Thái hoàng Thái hậu làm khó hắn không?"
"Không biết, ta chờ ngoài điện." Sung Hằng ôm kiếm nói: "Khả năng là chưa ăn no."
Vương Điền nhíu mày, song không hỏi thêm.
Khi anh về đến thư phòng, Vân Phúc và Dục Anh đồng thời lên đón. Mới đầu Vân Phúc còn hơi khiếp vía, nhưng thấy Vương Điền nâng tay muốn trà thì đã tạm yên lòng. Lúc dâng trà, y dè dặt hỏi: "Hôm nay Bệ hạ có gặp việc gì khó không ạ?"
"Sao tự nhiên hỏi vậy?" Vương Điền uống một ngụm trà, bụng càng thêm cồn cào.
"Nô tỳ thấy sáng nay tâm trạng của ngài không tốt lắm." Vân Phúc cười làm lành: "Còn không cho mấy người nô tỳ hầu hạ."
"Không sao." Vương Điền nhận khăn ướt Dục Anh đưa tới, lau tay: "Hai người các ngươi không cần phải vội, trời không còn sớm nữa, về nghỉ ngơi đi."
"Hầu hạ ngài rửa mặt xong, nô tỳ sẽ đi nghỉ." Gương mặt Vân Phúc cười rộ lên hệt bánh bao trắng, lộ vẻ khờ khạo đáng yêu: "Hôm nay Bệ hạ tắm gội chứ ạ?"
"Ngâm mình lát, hôm nay mệt." Vương Điền nói với Dục Anh: "Ngươi về trước đi, ngày mai soạn sổ con liên quan đến lục suất Đông Cung mang cho trẫm."
"Vâng, nô tỳ cáo lui." Dục Anh chu đáo lui ra.
Vương Điền đắm mình trong bồn tắm nước nóng đến mơ màng díu mắt. Dẫu dạ dày trống rỗng nhưng khi Vân Phúc đưa đồ ăn đến, anh lại chẳng có xíu tâm trạng ăn uống nào.
Anh ngửa mặt dựa lên thành bồn, thong thả nhắm mắt giữa làn nước ấm áp.
Quyền Ninh thực sự có thể giúp anh tiêu diệt Lương Diệp, tất nhiên đây là chuyện rất tốt. Thế nhưng liệu anh có nên giữ thái độ nghi ngờ về độ uy tín của Quyền Ninh này hay chăng? Cộng thêm boss Thái hoàng Thái hậu Thôi Ngữ Nhàn chắn ngang trước mặt nữa. Bà ta mới hơn năm mươi tuổi mà đã lộng quyền tại Bắc Lương gần bốn mươi năm, vây cánh thế lực trải rộng khắp hậu cung tiền triều, thậm chí nằm cả ở các phủ quận lớn. Đồng thời, bà ta còn giữ mối liên hệ chặt chẽ với Thân thị ở Đông Thần. Muốn bẻ gãy cánh chim của bà ta, công sức bỏ ra sẽ không chỉ trong một sớm một chiều...
Có điều, mặc dù trông khó khăn nhưng chưa hết hy vọng. Ít nhất thì đám người Văn Tông, Thôi Vận đang cực lực phản đối việc bà ta cầm quyền. Thêm vào đó, mấy tướng quân nắm quyền khiển binh từ xưa đến nay vẫn chưa từng khuất phục. Không phải ai cũng xui xẻo bị chiếm quyền khiển binh như Ngụy Vạn Lâm. Lương Diệp tại vị đã mười mấy năm, cớ sao cứ rề rà không chịu hành động?
Hay nói rằng người này đúng là một tên điên không chịu trói buộc, vốn dĩ chẳng màng quyền thế ngập trời... Dòng nước ấm trong bể bắt đầu có những xao động nho nhỏ.
Vương Điền mở bừng mắt, nhìn chằm chằm gợn sóng lăn tăn, tay đặt trên thành bể chợt căng thẳng.
Một cánh tay trắng nhợt thò ra từ mặt nước mờ sương, hệt trailer phim ma kinh dị nào đó.
Cùng với tiếng 'rào', một người nhô lên từ trong nước. Vương Điền suýt nữa nhấc chân sút vào đối phương theo phản xạ.
Bàn tay hiện rõ khớp xương kia hãy còn dính nước, đang bóp chặt lấy cổ chân mảnh khảnh. Nước đọng chầm chậm trượt xuống từ mu bàn tay nổi gân xanh, nhỏ vào mặt nước, tạo lên từng vòng sóng gợn.
Lương Diệp đứng trong nước nghiêng đầu, đường nhìn quyến luyến tại mu bàn chân anh một lát, sau đó chạy thẳng một đường dọc theo cẳng chân thon dài trở vào trong nước, "chậc" một tiếng.
"Sao ngươi lại ở đây?" Vương Điền khó mà tin nổi. Anh chưa ngủ, còn chẳng mảy may nghe tiếng ai tiến vào bể tắm. Dẫu Lương Diệp giỏi võ cách mấy, hắn cũng không thể hành động lặng lẽ đến thế được.
"Rõ ràng trẫm tới trước." Lương Diệp rất chi là không hài lòng: "Trẫm thấu hiểu lòng người, sợ ngươi xấu hổ nên lặn dưới nước. Nào ngờ ngươi rề rà mãi chẳng chịu đi, suýt làm trẫm chết ngạt trong nước. Ngươi đáng bị tội gì?"
Vương Điền bị logic ngang ngược của hắn làm cho hơi nghẹn: "Ta đâu biết ngươi ở đây."
"Giờ thì ngươi biết rồi đấy." Đuôi mày Lương Diệp khẽ nhích, hắn tiếp tục nhìn thoáng qua nơi nằm dưới mặt nước.
Bấy giờ, thần kinh Vương Điền có thô thiển đến mấy thì anh cũng bị hắn nhìn cho gượng gạo: "Thả ra!"
Lương Diệp nhéo cổ chân anh, khẳng định như đinh đóng cột: "Đeo chỉ đỏ treo chuông chắc chắn sẽ đẹp."
Đẹp cái đầu ngươi!
Một chân khác của anh đạp chuẩn vào bụng hắn, buộc hắn phải thả tay ra.
Lương Diệp cười to: "Vết bớt trên mông ngươi cũng giống trẫm như đúc."
Vương Điền lặn xuống nước, thoáng cái tránh xa hắn mấy trượng. Anh quay lưng chuẩn bị lên bờ: "Ngươi cứ tắm cho kỹ, cáo từ."
Đằng sau yên ắng. Anh quay người lại, trong bể tắm mờ sương đã không còn bóng người. Đang ngờ vực, Lương Diệp bỗng nhảy phắt ra từ trước mặt anh, làm bắn nước lên đầy mặt anh.
Vương Điền sợ tới nỗi trái tim suýt nhảy ra ngoài.
Lương Diệp kề sát bên anh, đội mái tóc ướt sũng, nhìn anh không chớp mắt. Đôi con ngươi đen thăm thẳm phản chiếu gương mặt sống không còn gì luyến tiếc của anh. Hắn nói: "Trẫm đói."
"Đói thì đi ăn." Vương Điền nâng tay lau mặt, kiềm chế suy nghĩ muốn dìm đầu thằng oắt này xuống bể cho chết đuối.
"Một mình trẫm nuốt không trôi." Lương Diệp vươn tay toan sờ vào nốt ruồi son trên ngực anh, Vương Điền nhanh nhẹn né tránh.
Lương Diệp híp mắt.
"Ta ăn cùng ngài." Cuối cùng, Vương Điền vẫn đành khuất phục, sợ cha nội này mất vui, xách anh lên đối chiếu xem trên người đôi bên còn nốt ruồi nào giống nhau nữa không.
Khóe môi Lương Diệp cong cong. Cứ thế, hắn vui phơi phới trèo lên bờ.
Vương Điền ngẩng đầu, một lần nữa thình lình thấy phải thứ không nên thấy.
"To hơn của ngươi." Lương Diệp nói có sách mách có chứng: "Dù gì thận ngươi cũng kém năng suất."
Vương Điền hận không thể tự chọc mù hai mắt mình. Anh hít sâu một hơi, mỉm cười đáp: "Vâng, sao có cửa so với ngài được."