Chuyển ngữ: Trầm Yên...........................................................
Vương Điền ngủ li bì vài ngày liền như muốn ngủ bù toàn bộ thời gian thức tăng ca trước đây.
Khi Lương Diệp đút thuốc, anh nhíu mày đẩy ra, nói với giọng có phần lười nhác: "Không muốn ngủ nữa."
"Thấy đỡ hơn chút nào chưa?" Lương Diệp cầm lấy cổ tay anh bắt mạch, đặt chén thuốc sang một bên.
"Rồi." Vương Điền nhắm mắt lại: "Không còn khó chịu như trước."
Những nỗi bực dọc và cảm xúc hung tàn sắc lẹm khiến người ta phát điên ấy đã vơi bớt hẳn. Thậm chí anh còn thấy hơi đói.
Nghe anh nói muốn ăn gì đó, Lương Diệp vui lắm, nhanh chóng sai người đi nấu.
Lần trước Vương Điền về phủ với triệu chứng trầm cảm, có khi một ngày ăn đúng vài miếng hoặc dứt khoát nhịn luôn. Hồi ấy, Lương Diệp chỉ thấy anh chưa chết đói là được, trái lại chẳng sốt ruột là bao.
Suốt mấy ngày đi đường này, mỗi lần tỉnh dậy, Vương Điền đều không muốn ăn và bị hắn ép húp nửa chén cháo cho xong chuyện; hễ cáu giận còn phải xả ra, buồn ngủ cũng có thể mắng hắn tơi tả. Lương Diệp bị mắng đến bực bội nhưng đành cam chịu, dịu dàng khuyên người ta ăn thêm vài miếng, vô cùng nhẫn nhịn gánh vác, chỉ sợ ai kia bị đói lại phát sinh thói hư tật xấu gì đó.
"Nước trắng, không có thuốc." Lương Diệp cầm lên uống hết hơn nửa cốc rồi mới đặt bên môi anh: "Uống giải khát."
Vương Điền nhíu mày liếc hắn, uống nốt nửa cốc nước một cách miễn cưỡng. Anh ngủ đến rã rời, dựa vào lòng Lương Diệp, ngáp.
Lương Diệp xoa tay anh: "Không được ngủ nữa, ăn xong thì ra ngoài đi dạo lát."
Vương Điền "Ừ" một tiếng: "Ngươi cử ai sang Đông Thần rồi?"
"Hở?" Lương Diệp lơ ngơ nhìn anh.
"Ngươi để ta ngủ nhiều ngày vậy, một là người ta đã đến vương đô Đông Thần." Vương Điền chầm chậm nói: "Hai là Thân Nghiêu đã chết, không thì sao ngươi có thể yên tâm cho ta tỉnh lại?"
Lương Diệp nhếch môi cười, day mạnh phần gáy anh: "Vừa tỉnh đã nghĩ nhiều thế rồi. Ta thấy chứng trầm cảm này của ngươi xuất hiện là vì trí óc ngươi thông minh quá đấy."
Vương Điền cười khẽ, mắng: "Cái đồ khốn kiếp nhà ngươi được bẫy ta mà không cho ta suy luận."
"Rõ ràng ngươi đã đoán ra, có thể không uống mà." Lương Diệp đắc chí nói.
"Mệt quá." Vương Điền khép hờ mắt nói: "Ta muốn ngủ yên mấy hôm."
Trong cơn trầm cảm, toàn thân anh rơi vào trạng thái căng thẳng, tinh thần hưng phấn tột độ, làm hay quyết định gì cũng dễ theo hướng cực đoan, Lương Diệp lại là một tên thích tìm sự kích thích. Nếu rảnh rỗi quá, anh còn có thể đấu qua đấu lại vài đợt với hắn để đánh cược xác suất sang được Đông Thần.
Tuy là vậy nhưng dẫu Thân Nghiêu vẫn sống, anh có thể mượn cơ hội này cắn Bắc Lương một phát và đạt được mục đích của mình... thì đấy cũng là một kiểu phản bội Lương Diệp. Anh sẽ chỉ làm điều đó khi thực sự cần thiết, còn hễ chưa tới mức bắt buộc, anh cũng không mong sẽ phá vỡ lòng tin giữa đôi bên mà vất vả lắm mới xây dựng được.
Thêm vào đó, anh không muốn ganh đua cao thấp bất cứ chuyện gì với Lương Diệp.
Nào phải kẻ thù đâu.
"Lát nữa ra ngoài chạy bộ." Lương Diệp vuốt ve khuôn mặt anh: "Hồi ngươi ở phố Ưng Tô, ta thấy ngày nào ngươi cũng chạy bộ, sau đó tắm nước ấm là sẽ dễ chìm vào giấc ngủ."
"Bộ não vận hành thiếu trơn tru mà nhớ rõ thế." Nhiệt độ nóng rực tỏa ra từ cơ thể Lương Diệp khiến hắn giống một chiếc lò sưởi cỡ bự, Vương Điền cảm thấy rất dễ chịu khi nằm trong lòng hắn.
"Đổi thành người khác thì trẫm đã moi não hắn ra cho hắn xem rồi." Lương Diệp nhấc tay bóp chặt hai má anh: "Ỷ được cưng chiều mà làm kiêu."
Vương Điền hất bay tay hắn, vén rèm nhìn ra ngoài: "Đây là đâu?"
Anh dành hầu hết thời gian ngủ tít mít, chỉ nhớ được sự xóc nảy của xe ngựa và tiếng gió ngoài kia.
"Quận Xuyên Tùng." Lương Diệp cho anh uống thêm ít nước nữa, nói: "Đi tiếp về phía Đông Nam hai trăm dặm sẽ tới quận Hoa Đông. Tiêu Viêm đang canh giữ ở quận Ninh Minh, ta muốn tiện đường đánh chiếm lại Hoa Đông."
"Ngu Phá Lỗ đâu rồi?" Vương Điền đứng dậy, rút lấy cuộn bản đồ từ tay áo Lương Diệp, mở ra xem kỹ.
Lương Diệp chỉ vào quận An Hán trên bản đồ: "Quận Ninh Minh nằm sát Lâu Phiền và cách xa mặt trận phía Nam. Tiêu Văn Bách không thừa sức chi viện khẩn qua đây nên Ngu Phá Lỗ từng muốn bào mòn ta tại quận Ninh Minh. Cộng thêm việc quân Lương thiếu thốn lương thực khiến hắn dự định thâu tóm Ninh Minh xong mới đánh An Hán, tiếp đó vượt Hạc Thủy đánh thẳng vào Đại Đô. Chẳng qua lần này ngươi vận chuyển nhiều lương thảo như vậy đến nên ta dám nhây với hắn luôn. Hắn cân nhắc lần nữa, quyết định lấy lùi làm tiến, muốn đánh từ Xuyên Tùng vào An Hán. Ta đang định chia quân cho quận Ninh Minh để Tiêu Viêm đánh dễ hơn."
"Ngươi để lại bao nhiêu quân cho Tiêu Viêm?" Vương Điền hỏi.
"Một trăm hai mươi nghìn." Lương Diệp đáp: "Bằng năng lực của Tiêu Viêm, lấy chừng đó đối chọi với một trăm năm mươi nghìn quân phía Lâu Phiền hoàn toàn không thành vấn đề."
"Ngươi chỉ dẫn theo hai trăm ba mươi nghìn quân thì ít quá." Vương Điền nói: "Khu vực Xuyên Tùng nhiều núi non, địa hình phức tạp. Ngu Phá Lỗ gây dựng sự nghiệp từ các trận đánh trên núi, làm thế mạo hiểm quá."
"Ở Xuyên Tùng còn sáu mươi nghìn quân của phủ chánh nữa." Lương Diệp nói: "Ta cho Lữ Thứ dẫn quân tới chặn đầu hắn, đồng thời cử Biện Phượng qua bứt đuôi hắn. Nếu ép được hắn tới quận Hoa Đông trước khi có tin từ Đông Thần thì sẽ tranh thủ được cơ hội thu hồi quận Hoa Đông."
"Chớ tham quá." Vương Điền vẫn thấy cách này của hắn hơi bị hấp tấp: "Ép hắn kiểu tượng trưng để bàn điều kiện là được rồi. Quận Hoa Đông nhiều mỏ vàng vậy, Đông Thần còn lâu mới chịu nhả ra. Đánh đến khó coi quá, không đàm phán được, lỡ biến khéo thành vụng thì phải làm sao đây?"
"Nhưng phải đánh đến khó coi mới tiện cho việc bàn bạc điều kiện." Lương Diệp cất giọng u ám: "Quận Hoa Đông vốn dĩ là địa bàn của trẫm đó."
Nghe ngữ điệu ấy, chân mày Vương Điền khẽ nhướng: "Thân Nghiêu chết rồi?"
Lương Diệp vui rạo rực đáp: "Lão đông con quá, chẳng biết đứa nào đánh đầu để trên cơ. Sinh được đàn con hiếu thảo ghê, báo hiếu đến chết luôn."
Vương Điền thở dài: "Ngươi tích chút đức miệng mồm đi Lương Tử Dục."
"Có thể thấy vẫn nên sinh ít ít con thôi." Lương Diệp nghiêm túc nói: "Ngươi chỉ cần sinh một đứa cho trẫm là được."
"Mẹ nó, ta mà sinh được thì bỏ cha lấy con từ lâu rồi." Vương Điền vỗ bụng hắn: "Có A Hoàn là đủ rồi, bớt nghĩ mấy trò quỷ không thiết thực đi."
"Xí, con thỏ trắng bé tẹo kia ấy hả..." Nhắc đến cậu con trai hời rơi từ trên trời xuống, Lương Diệp vẫn tỏ thái độ hết sức chê bai.
Cả ngày không khóc thì ăn, nói năng chậm chạp. Có ngày Bắc Lương toi đời trong tay nó cũng chẳng lạ.
"Lại còn "A Hoàn" nữa, ngươi quen thân với nó lắm à?" Lương Diệp rầu rĩ nói: "Ngươi chẳng gọi ta kiểu đấy bao giờ."
"... Ngươi có phải đứa trẻ bốn, năm tuổi đâu?" Vương Điền nghe thấy âm thanh thông truyền bên ngoài thì tự động im lặng, ngồi xa Lương Diệp chút.
Lương Diệp khó chịu nhìn anh.
Đồ ăn trong quân đội hạn chế, hiển nhiên không thể cầu kỳ như trong cung, tuy nhiên các bữa ăn của Lương Diệp lại không kém cạnh là bao. Có lẽ hắn đã cẩn thận dặn dò trước nên các đồ ăn họ mang tới đều là món khai vị thanh đạm và cháo được ninh kỹ.
"Đói cũng không thể ăn nhiều quá." Lương Diệp cuộn bản đồ lại: "Ăn xong rồi bàn việc chính sau."
Vương Điền múc một thìa cháo ăn, dạ dày lập tức ấm áp: "Ta không biết đánh trận, chớ nên xen vào bừa bãi thì hơn."
"Ta biết thì ngươi ắt cũng biết." Lương Diệp húp xì xụp hơn nửa chén cháo, gắp từng gắp thức ăn lớn.
Nghe vậy, gân xanh trên trán Vương Điền giật giật: "Ngươi ăn từ từ thôi."
Lương Diệp cầm bánh lên ăn, cười híp mắt với anh: "Trước đây có thể đánh trận bất cứ lúc nào, thành thói quen."
Vương Điền vừa thương, vừa bất đắc dĩ: "Giờ không phải đánh trận, ăn chậm chút."
"Được." Lương Diệp ăn uống chậm rãi và nhã nhặn hơn chút, song tốc độ vẫn cứ nhanh. Khi hắn càn quét sạch hai chiếc bánh to đùng, Vương Điền mới ăn hết nửa chén cháo.
Thấy Vương Điền buông đũa, hắn lập tức nhíu mày: "Không phải ngươi đói à?"
Chim còn ăn nhiều hơn hắn.
"No rồi." Vương Điền đáp: "Ta đã ăn kha khá món."
Lương Diệp liếc anh, sau đó cầm chén cháo thừa của anh lên húp cạn trong vài ba hớp: "Tại ngươi ăn ít nên mới mắc chứng trầm cảm đó."
"..." Nghe luận điệu càm ràm này của hắn, Vương Điền không nhịn được cười: "Ngươi đủ chưa?"
"Chưa đủ." Lương Diệp nói hơi bực bội: "Trẫm còn chưa đến mức bị trầm cảm đây. Ngươi có cha thương mẹ yêu, giàu nứt đố đổ vách, rốt cuộc tại sao lại mắc phải tật bệnh này?"
"Còn mướt mới đến độ nứt đố đổ vách." Vương Điền biết hắn bị dọa không phải dạng vừa, bèn an ủi: "Chỉ cần ngươi đừng khích ta là được."
Lương Diệp bị Vương Điền chặn họng thì lườm anh, tiếp đó lại thận trọng quan sát vẻ mặt anh.
Vương Điền nắn bóp lòng bàn tay hắn: "Nhắc đến cũng không sao, qua giai đoạn đó là ổn rồi, đừng lo."
Địa điểm đóng quân tạm thời Lương Diệp chọn là một dãy núi địa thế bằng phẳng. Đội quân của Ngu Phá Lỗ ở khá xa đây, Lương Diệp cũng không định đấu với hắn mà chỉ tọa trấn chỉ huy.
Cảnh núi non mùa Đông không được đẹp cho lắm, tuy nhiên gió thổi dịu hơn ở sa mạc nhiều. Vương Điền chụm tay áo sóng vai bên Lương Diệp dắt ngựa đi dạo. Sung Hằng theo sau một khoảng vừa phải, thường xuyên nhảy lên cây ngắm cảnh chơi.
"Hứa Tu Đức cũng được tính là khéo mồm miệng." Vương Điền nghe hắn nói xong thì cất lời: "Chẳng qua, ta cứ tưởng ngươi sẽ cắt cử một người khác đáng tin hơn nữa đi cơ."
"Cái đám trong triều đình đấy... à..." Lương Diệp cười lạnh lùng: "Bọn chúng chỉ ước gì trẫm chết trận, trẫm tin chúng khác nào đâm đầu vào cửa tử."
Hắn đang nắm trong tay nhược điểm của Hứa Tu Đức, trái lại yên tâm sử dụng ông ta hơn.
"Tiếc thật." Vương Điền thở dài.
"Tiếc?" Lương Diệp nắm dây cương nghiêng đầu nhìn anh, cười đến độ xấu xa: "Thất bại trong việc sang Đông Thần khiến ngươi muộn phiền vậy sao?"
"Vất vả lắm mới đi được một chuyến, ta vẫn muốn dạo khắp muôn nơi, thăm thú đó đây." Vương Điền khiêm tốn cười nói: "Tiếc rằng ải mỹ nhân khó qua quá, níu bước chân ta."
Lương Diệp bị nụ cười của anh cọ cho cõi lòng ngứa ngáy, nhướng mày nói: "Ngươi cần phải gọi ta là phu quân."
Vương Điền ngạc nhiên: "Ta xem trong mấy quyển truyện của ngươi, thấy toàn ghi là tướng công."
Lương Diệp khựng lại một chốc, ánh mắt lập tức sáng ngời, tựa hồ cuối cùng cũng nắm thóp được Vương Điền: "Trẫm biết ngay ngươi lén xem mà, chắc chắn ngươi cũng lật qua kha khá tập tranh kia."
Vương Điền giải thích với vẻ mặt đứng đắn: "Chẳng qua ta chỉ muốn tìm hiểu đôi nét về văn học dân gian cổ đại thôi."
"Giả vờ giả vịt." Lương Diệp chắc mẩm: "Ngươi phải xem nhiều lắm rồi, chứ không lấy đâu ra nhiều chiêu trò đến vậy?"
"Ngần ấy đã tính là gì." Vương Điền cong môi: "Ngươi gọi ta một tiếng '
ông xã'*, ta sẽ dạy cho ngươi nhiều cái còn thú vị hơn."
Lương Diệp ngờ vực nhìn anh: "'
Lǎo gong' chẳng phải là 'thái giám' sao?"
*老公
: lǎo gōng = ông xã; lǎo gong = thái giám.Sở thích này... lạ thật đấy.
"Ở chỗ bọn ta, từ đấy được dùng để chỉ người yêu." Vương Điền thản nhiên nói: "Ngươi ngại à?"
Lương Diệp cười khinh bỉ: "Trẫm thì ngại cái gì?"
Vương Điền nghiêng đầu kề tai hắn, nói khẽ một câu làm mẫu. Anh hài lòng nhìn tai Lương Diệp thoắt cái đỏ lựng, cười khẽ mân mê nó, hỏi như sực tỉnh: "Không ở trên giường nên nói không thành lời sao?"
Lương Diệp "chậc" một tiếng, đang định đáp lời thì một chuỗi tiếng vó ngựa bỗng vang lên đằng xa.
"Bệ hạ!" Có người đánh ngựa chạy từ xa tới, giọng nói hết sức kích động.
Vương Điền bị quấy rầy hứng thú, đứng thẳng người, nhìn thiếu niên kia quay người xuống ngựa.
"Kính chào Bệ hạ! Kính chào Vương gia!" Biện Phượng quỳ một gối xuống đất, chắp tay hành lễ, mắt ngưỡng mộ nóng rực dính lấy Lương Diệp. Hắn trình phong thư lên, cất cao giọng: "Bẩm Bệ hạ! Đây là tin chiến thắng từ Xuyên Nam ạ!"
Lương Diệp vươn tay cầm lấy phong thư. Biện Phụng nhìn hắn đắm đuối, cầm thật chặt bàn tay vừa vô tình đụng chạm, bỗng cảm nhận được một luồng khí lạnh.
Hắn ngoảnh đầu lại, va phải ánh mắt lạnh nhạt của Vương Điền.