Chuyển ngữ: Trầm Yên...........................................................
Tại quận thứ mười sáu Đông Thần, Tây Bắc.
Thiếu niên tướng quân mặc đồ trắng giáp bạc ngồi trên lưng ngựa, máu còn đọng trên ngọn giáo dài đỏ rực. Hắn thình lình ngẩng đầu nhìn thái giám đến đọc thánh chỉ, khuôn mặt sắc sảo hằm hằm vẻ chết chóc: "Giảng hòa? Dựa vào đâu phải giảng hòa?"
Thái giám tới tuyên chỉ bị hắn lườm cho nhũn chân, dù gì cái danh "tướng quân sát thần" cũng không phải nói suông. Ông ta cố tỏ vẻ trấn tĩnh: "Vâng thưa tướng quân Ngu... đây... đây là ý của Bệ hạ."
Ông ta mở thánh chỉ ra định tuyên đọc, Ngu Phá Lỗ lại chẳng mảy may có động thái quỳ xuống lắng nghe. Hắn siết chặt ngọn giáo dài, lại bị một quan phụ tá bên cạnh nắm lấy thân giáo, nhỏ giọng khuyên: "Không thể vậy đâu, tướng quân."
"Thêm 5 ngày nữa là ta có thể lấy luôn vương đình!" Ngu Phá Lỗ lạnh lùng nói: "Chẳng lẽ tụi con hàng xoàng xĩnh trong triều đình kia đều quên năm ấy mình bị đám Thát Tử đè đầu đánh thảm thế nào rồi à? Còn muốn để bọn chúng ép tới tận cổng kinh đô bắt cắt đất hòa thân sao?"
"Ôi tướng quân..." Thái giám truyền thánh chỉ sốt ruột đến nhăn nhíu mặt mày, thánh chỉ trong tay lập tức biến thành củ khoai lang nóng phỏng.
"Tướng quân, không nhịn việc nhỏ sẽ làm hỏng việc lớn." Quan phụ tá bên cạnh tận tình khuyên nhủ.
Giáo dài đỏ rực bị quăng mạnh đi, cắm sâu vào nền đất lạnh giá, vết nứt lan tới tận chân thái giám, tựa một lời đe dọa vô hình.
Ngu Phá Lỗ đen mặt quay người xuống ngựa, vung áo choàng, chắp tay quỳ một gối xuống đất, lạnh lùng nói: "Mạt tướng Ngu Phá Lỗ tiếp chỉ."
Thái giám toát mồ hôi đầy đầu, run rẩy mở thánh chỉ ra.
——
"Tuy vậy nhưng Đông Thần còn có danh tướng Ngu Phá Lỗ và Khấu Vô Cấu." Lâm Uyên ngồi tại vị trí phụ khẽ cười, nói: "Phía Bắc Lương ngoài lão tướng quân Tiêu Văn Bách có thể kham một trận ra thì còn ai đủ năng lực tham chiến nữa đâu?"
"Tướng quân Tiêu già rồi, bảo vệ được Vân Thủy đã là một điều khó khăn. E rằng Lương đế cũng không muốn lặn lội đường xa tới tận biên cương phía Bắc." Đồng nghiệp của y là Ôn Lưu Phương thì không hiền hòa như y, vừa cất lời đã đánh thẳng vào lòng người.
Vương Điền tới không đúng lúc, hai cấp dưới của Triệu Kỳ người trước nổi tiếng hơn người sau, người sau khó chơi hơn người trước, nhanh mồm dẻo miệng, kết hợp với nhau tạo nên sức chiến đấu quả thực muốn lật trời.
"Hai vị đại nhân nói vậy sai rồi. Xưa nay Đại Lương bọn ta không thiếu gì tướng soái tài năng. Nếu xét nghiêm túc thì một Nam – một Bắc chúng ta không ai thua ai." Sở Canh không hề bị cuống, thông minh kéo chủ đề về: "Mặc dù Ngu Phá Lỗ và Khấu Vô Cấu của bên ấy giỏi giang nhưng Hoàng đế Đông Thần xưa nay trọng văn khinh võ. Chưa kể đến hai tướng cốt cán, chỉ cần nhìn vào trận chiến giữa Lâu Phiền và Đông Thần là đủ biết. Mọi người đều thấy rõ rành rành rằng Ngu Phá Lỗ bị Hoàng đế cản trở khắp nơi, trận chiến vốn phải đẹp mắt đến sảng khoái cứ thế trở thành trận chiến khiến người ta uất nghẹn biết bao. Đông Thần mà bắt tay với Lâu Phiền, từ địch thành bạn thì kiểu gì cũng nảy sinh hiềm khích."
Hoàng đế chẳng những không tin tưởng Ngu Phá Lỗ mà còn liên minh đánh trận cùng kẻ thù không đội trời chung. Dẫu Ngu Phá Lỗ có tiếng là chiến thần thì cũng khó đánh.
"Nếu lời Tiểu Sở đại nhân nói là thật thì Đại Lương các người tự đánh là được rồi, hà cớ phải nhất quyết kéo cả nước Triệu bọn ta vào?" Ôn Lưu Phương sở hữu cặp mắt hồ ly hẹp dài, lúc yên lặng còn thấy nét cười phảng phất, thế nhưng hễ buông lời là tuyệt tình ra mặt.
Sở Canh giận thật rồi. Vương Điền nâng tách trà lên, khoan thai nhấp một hớp, nghênh đón đợt tấn công.
"Ôn đại nhân à, tình hình hiện tại là Lâu Phiền và Đông Thần bắt tay nhau. Khó nói được đầu mũi giáo rốt cuộc đang nhắm vào ai." Vương Điền khẽ cười, nói: "Cục diện trên chiến trường thay đổi khôn lường. Hôm nay là kẻ địch nhưng biết đâu ngày mai lại là bè bạn, giống Lâu Phiền với Đông Thần vậy, ngài nói có đúng không?"
Nam Triệu không điều quân trợ giúp, Bắc Lương hoàn toàn có thể bắt tay với Lâu Phiền và Đông Thần rồi cùng nhau tấn công nước Triệu. Hai nước đánh Lương là đánh, ba nước đập Triệu cũng là đập, bên nào cũng đừng hòng yên ổn. Nếu Nam Triệu dám bàng quan thì Bắc Lương chúng tôi cũng dám kéo các người xuống nước.
Nghe vậy, quả nhiên nét mặt Ôn Lưu Phương và Lâm Uyên bắt đầu hơi khó coi.
Vương Điền nói năng chẳng thèm khách sáo, để lộ rõ mũi nhọn. Tuy vậy, nghĩ mình vẫn đang ở tại sân nhà người ta, ắt phải khiêm nhường chút, anh lại cười đạm nhiên: "Có điều, nói đi nói lại thì chúng ta gặp nhau vốn để bàn chuyện hợp tác mà. Lương đế không vô tình, Bệ hạ của nước Triệu cũng không thiển cận. Dù là Lương hay Triệu, một khi bị Đông Thần nhằm vào cũng thành cảnh môi hở răng lạnh. Về lâu về dài, chỉ có hợp sức chống trả mới là con đường đúng đắn. Ngài nói xem có phải vậy chăng?"
Tuy mối quan hệ giữa Triệu Kỳ và anh vô cùng tốt đẹp nhưng suy cho cùng, đây vẫn là việc lớn cần phải động đến binh đao. Hắn cười nói: "Binh đao là chuyện lớn cấp quốc gia. Ngài chắc chắn đây là ý của Lương đế chứ, Vương đại nhân?"
Nói vậy là đang nghi ngờ thân phận Vương Điền sử dụng để đàm phán.
"Mặc dù ta và Bệ hạ của bọn ta có chút niềm riêng xích mích... nhưng ấy chỉ là việc nhà." Vương Điền lấy hai chữ "việc nhà" xóa sổ lời chất vấn của Triệu Kỳ một cách nhẹ như bẫng. Anh cũng không giận vì hắn nghi ngờ mình, chỉ hiền hòa nói: "Bệ hạ cũng nói binh đao là chuyện lớn cấp quốc gia. Chuyến này ta đến một phần vì Lương đế, chín phần còn lại thì vì nước Lương. Nước Lương đã sinh ra và nuôi nấng ta thành người, sao ta có thể lỡ lầm kế hoạch lớn của nước nhà chỉ bởi lợi ích cá nhân chứ?"
Trong cuộc đàm phán, mỗi đối tượng sẽ có những điểm yếu khác nhau, mình phải tìm ra được chúng. Triệu Kỳ xem trọng tình nghĩa. Trước khi bàn chuyện hợp tác với Triệu Kỳ, anh phải nói rõ lý do hiện giờ tự nhiên lại bắt đầu giúp đỡ Lương Diệp.
Quả nhiên, thăng cấp lên vấn đề lòng yêu nước, vẻ mặt Triệu Kỳ lập tức dịu đi phần nào.
Vương Điền tiếp tục vỗ về yên ổn cõi lòng hắn: "Huống hồ giao hẹn trước đây của ta với ngài là chuyện riêng tư. Từ trước đến nay, ta luôn công tư rạch ròi, đã hứa hẹn chuyện gì là tuyệt đối sẽ không đổi ý giữa đường. Người làm ăn kinh doanh quan trọng nhất chữ tín."
Anh tiện đà đưa vụ mua bán lần trước lên làm thế mạnh tại cán cân trên bàn đàm phán.
"Dĩ nhiên trẫm không nhìn lầm." Triệu Kỳ cười khẽ.
Hai người dẫn đầu đã xác định xong hướng phát triển của cả cuộc họp, cấp dưới ắt sẽ phải xuôi theo chủ đề chính. Chẳng qua, Sở Canh một là vẫn còn trẻ, hai là chưa lăn xả trong chốn quan trường đích thực, ba là đụng độ đối thủ nổi tiếng độc mồm độc miệng trong bộ tứ công tử. Do đó, ban đầu, nhờ sự trợ giúp của Vương Điền, y còn có thể ngang tài ngang sức. Tuy nhiên, đến lượt y tự ra trận thì lại hơi nhọc sức, không khác nào đang bị hai đối thủ độc mồm độc miệng phía đối diện đè bẹp đấm cho.
Vương Điền trái lại cực kỳ điềm tĩnh. Anh đã ngồi vào ghế chính của sứ giả, đại diện cho Lương Diệp và nước Lương, hoàn toàn có thể ngồi ăn chung mâm với Triệu Kỳ và nước Triệu ở phía đối diện. Triệu Kỳ không phản ứng gì, hiển nhiên anh không thể tự kết thúc cuộc đàm phán này, mở lời đáp trả giúp Sở Canh đã hơi vượt khuôn phép rồi. May mà Triệu Kỳ nể tình, không sấy anh tại đây luôn.
Chỉ biết nói rằng anh hơi gay gắt quá, lẽ ra định bàn riêng với Triệu Kỳ chuyện này, nào ngờ Lâm Uyên và Ôn Lưu Phương cũng có mặt tại đây, cứ thế biến nó thành cuộc đàm phán nửa chính thức. Bọn họ còn chẳng biết xấu hổ là gì, cứ thế tóm thẳng mầm non Sở Canh ra làm thịt.
Sở Canh một chọi hai, đối thủ còn là hai cáo già xảo quyệt lấn áp mình trên mọi phương diện, mặt mày sắp tái mét tới nơi.
Đang uất nghẹn, ngoài cửa bỗng có người thông báo rằng đại sứ Bắc Lương đến rồi. Người trong điện đồng loạt sửng sốt.
Hứa Tu Đức dẫn theo Thôi Kỳ và Văn Ngọc vào trong điện, vừa vào đã gặp Vương Điền thì thoáng sững sờ. Mặt nạ Vương Điền đeo trước đây được Quyền Ninh sửa qua nhưng đã bị Lương Diệp keo kiệt bủn xỉn chỉnh về như cũ, trái lại phát huy công dụng to lớn tại tình huống này.
"Vương đại nhân?" Hứa Tu Đức ngạc nhiên thốt lên.
"Hứa đại nhân à, tính ra bên ông đi chậm quá." Dù không biết cỡ Hứa Tu Đức tới đây để làm gì, Vương Điền vẫn quyết định túm ông ta vào trận chiến trên bàn đàm phán trước đã. Anh cứ thế cất lời với vẻ mặt hung dữ: "Nhất định phải chờ tới khi Đông Thần kết bè với Lâu Phiền đánh vào tận cổng nhà hai nước Triệu-Lương mới được tính là gấp rút ư?"
Lời này thực sự khá mất mặt. Ôn Lưu Phương muốn trợn trắng mắt nhưng đã bị Lâm Uyên bên cạnh lẳng lặng huých cho vài phát.
Cáo già Hứa Tu Đức bụng đầy mỡ béo này tuy yêu tiền nhưng đầu óc cũng nảy số cực kỳ nhanh. Ông ta lập tức hiểu ra mấu chốt, nghĩ rằng mấy vấn đề như cùng nhau cai trị Vân Thủy, thông thương gì đó toàn là râu ria, lập tức cười tươi roi rói bước tới chào đón: "Vương đại nhân bớt giận, đây chẳng phải vì sức khỏe của Thôi đại nhân không tốt, dẫn tới lộ trình chậm trễ hay sao? Đúng không Thôi đại nhân?"
Thôi Kỳ và Văn Ngọc cũng không phải đồ ngốc, nghe mấy câu đã biết Vương Điền đang làm gì, lòng dạ lập tức hốt lên. Có điều, ai trong số họ cũng giỏi diễn xuất, Thôi Kỳ ho khan vài tiếng với vẻ mặt lạnh nhạt, yếu ớt nói: "Do hạ quan kéo chân mọi người."
"Ngài đã cố hết sức rồi, Thôi đại nhân à." Văn Ngọc đẩy xe lăn của y tới, ăn ý trao đổi một ánh nhìn với Vương Điền.
Mấy người họ chào Hoàng đế xong thì Triệu Kỳ chu đáo dành ra cho họ quãng nghỉ ngơi, chốt thời gian diễn ra hiệp đàm phán sau vào nửa canh giờ tới.
Tại điện phụ, Vương Điền hỏi nguyên nhân chính khiến họ đến đây, biết là vấn đề cùng nhau cai trị Vân Thủy thì lập tức yên tâm. Anh không biết nên cảm ơn Lương Diệp vì bị rút não, Tết nhất còn giày vò sai sử hội già yếu bệnh tàn này... hay nên cảm ơn vì tuy đối tượng được đưa đến già yếu bệnh tàn nhưng mồm mép của ai cũng không phải dạng vừa.
Sau khi giới thiệu sơ qua Sở Canh với ba người, anh đã thảo luận xong trọng điểm của vòng đàm phán kế tiếp trong vòng nửa canh giờ, rằng bất kể ra sao cũng phải để nước Triệu điều ra chiến trường ít nhất tám mươi nghìn quân, song không được vượt quá một trăm ba mươi nghìn. Đây là quy mô binh lực ổn nhất mà anh và Lương Diệp từng suy luận được tại tình huống giả định họ đưa ra lúc rảnh rỗi, dù thừa hay thiếu cũng đều tạo thành nguy hiểm.
Hứa Tu Đức hơi băn khoăn nhìn Vương Điền. Một là vì Vương Điền đã chiếm dụng chức Thượng thư Bộ Hộ của ông ta, hai là dù vậy thì cũng chỉ là Thượng thư Bộ Hộ mà thôi, hơn nữa hiện giờ còn thêm chữ "cũ" đằng sau. Ông ta nói: "Vương đại nhân à, tự chủ trương như vậy liệu có... hơi thiếu thỏa đáng hay chăng? Theo ta thấy, mình vẫn nên xin chỉ thị từ Bệ hạ trước đã."
"Không cần phải xin chỉ thị." Vương Điền lấy ra con dấu riêng của Lương Diệp từ tay áo. Thứ đồ chơi này không khác mấy thánh chỉ của Hoàng đế, thậm chí quyền lực còn nhỉnh hơn thánh chỉ. Trước đây, lúc lấy được nó trong loạt đồ vật lặt vặt ở tay áo mình, anh đã phát hoảng.
Anh chắc chắn rằng trước khi ăn sủi cảo nó chưa xuất hiện... Lương Diệp đã cố tình để lại nó cho anh trước khi đi.
Tuy không biết lúc đó Lương Diệp toan tính gì nhưng hiện giờ quả thực nó đã phát huy công dụng.
Có nhân lực, có "ý chỉ", Vương Điền đã có sự tự tin khi đàm phán. Sở Canh cũng thở hắt ra nhẹ nhõm.
Hiệp sau, Triệu Kỳ điều chuyển quan viên đôi bên sang điện Nghị Sự chính thức. Phía nước Triệu, ngoài Lâm Uyên và Ôn Lưu Phương thì còn có thêm ba người nữa. Phía Vương Điền, cộng thêm bản thân anh là cũng vừa vặn năm người. Hứa Tu Đức dùng thể trạng của mình lấy một địch hai, lúc nào bí quá thì quăng tới xe lăn của Thôi Kỳ, nói chung cũng tạm được.
Mới đầu, đôi bên còn kiềm chế và lịch sự, thăm hỏi Hoàng đế hai phía. Tuy nhiên, qua thời gian chưa đến một nén nhang, bầu không khí đã nóng phừng phừng, ai ai cũng thể hiện trình cao thủ đấu võ mồm của mình.
Lâm Uyên nghiêm nghị cẩn trọng; Hứa Tu Đức khéo léo đưa đẩy. Hai người đấu với nhau ngang tài ngang sức. Ôn Lưu Phương độc mồm độc miệng; Thôi Kỳ trông thì lạnh nhạt nhưng miệng mồm độc địa hơn cả y. Thậm chí Vương Điền còn thấy rõ gân xanh nhảy nhót trên trán Ôn Lưu Phương. Văn Ngọc nói ít nhưng câu nào cũng sắc như dao. Sở Canh thì cuối cùng cũng tìm ra đối thủ ngang tầm, bắt đầu phát huy mọi mặt không góc chết, một chọi hai mà vẫn thừa thời gian thọc Ôn Lưu Danh vài câu.
Triệu Kỳ bình thản uống trà, Vương Điền bình thản ăn bánh.
Song, trên thực tế, lòng ai nấy đều chênh vênh.
Trận đánh này với Đông Thần và Lâu Phiền kiểu gì cũng phải diễn ra, kết quả thắng thua sẽ quyết định bố cục thiên hạ tương lai.
Dù mới hôm qua họ còn vui mừng đón năm mới... nhưng chiến tranh luôn xảy đến một cách bất ngờ.
Lòng riêng hay tình cảm ủy mị xưa giờ luôn nhỏ tựa hạt cát trước chiến tranh.
Vương Điền quét mắt qua hoa mai mùa Đông ngoài cửa sổ, dõi nhìn về vùng trời phương Bắc, tựa hồ thấy được Lương Diệp lạnh lùng xác xơ đang ngồi trên long ỷ cách muôn trùng núi non.
Dưới đôi ánh nhìn quấn lấy nhau, mũi tên dài tẩm dầu hỏa xé gió lao đi, âm thanh chém giết vang vọng khắp núi đồi. Trên khoảng đất rộng thênh thang, chiến hỏa đã bay tán loạn.
Bắc Lương năm Định An thứ mười tám, thành Tử Nhạn bị phá, chôn vùi một trăm nghìn quân phía Bắc trấn giữ biên cương bị thảm sát.
Đầu năm Định An thứ mười chín, hai nước Đông Thần và Lâu Phiền hợp binh đánh nước Lương.
Cái chết của nguyên lão ba triều Văn Tông như ám chỉ kết cục cho một thời đại ở Bắc Lương. Cây cột lẻ loi chống đỡ lầu cao đã cạn sức gồng gánh. Toàn bộ nước Lương chìm trong cảnh đầu sóng ngọn gió.