Chương 88
Sau khi thắt dây an toàn cho cô, Hoàng Trường Minh tiếp tục lái xe đi về phía trước.
Lúc rẽ, anh liếc mắt nhìn cô: “Lam Ngọc Anh, em lại bị dính vào cái ghế rồi à?” “Không phải.” Lam Ngọc Anh lắc đâu. “Vậy sao em lại nhăn mặt thế kia?” Hoàng Trường Minh nhìn chăm chăm cô đang rũ mắt xuống.
Lam Ngọc Anh nói cho có lệ, không nhìn anh mà để tay trên bụng: “À… Chắc là do đến tháng nên em bị đau bụng.
Hoàng Trường Minh nghe vậy thì nhếch môi lên, dường như đang thì thầm câu “Cái thứ này đúng là phiền phức”. “Tối nay về nhà với tôi.”
Lam Ngọc Anh nằm tay lại, hơi mâu thuẫn: “Tôi không đi có được không, dù sao tôi cũng không thể làm chuyện đó với anh được…”
Hoàng Trường Minh lười biếng liếc xéo cô: “Không làm được thì nằm trong chăn ủ ấm bên cạnh anh!” “Hay là thôi đi… Lam Ngọc Anh vẫn lắc đầu.
Mặc dù biết mình từ chối sẽ làm anh không vui nhưng cô vẫn cứ làm vậy, quả nhiên, cô thấy mặt tối sầm xuống.
Lúc anh còn chưa kịp quát cô, điện thoại di động kết nối Bluetooth của ô tô chợt đổ chuông, Hoàng Trường Minh nhấn nút nghe, là giọng nói kính cẩn của Phan Duy: “Tổng giám đốc Hoàng, khách hàng ở Hà Nội đến sớm hơn một ngày, tôi đang gấp rút ra sân bay đón, sau đó sắp xếp khách sạn…”
Hoàng Trường Minh nhíu mày trong chốc lát: “Tôi biết rồi, đợi lát nữa rảnh tôi sẽ qua đó.
Lam Ngọc Anh nhìn đèn đỏ trước mặt, nhân lúc anh đang nghe điện thoại không chú ý tới cô nói: “Anh nhanh đi làm việc đi, em có thể đi xe buýt…”
Nói đoạn cô bèn yên lặng mở cửa xe ra. “Lam Ngọc Anh!”
Hoàng Trường Minh kịp phản ứng lại, nhưng cô đầu còn ở trên xe nữa.
Đèn giao thông phía trước đổi sang đèn xanh, tiếng còi ô tô ở phía sau vang lên, mi tâm của Hoàng
Trường Minh giật một cái, đành phải lái Land Rover đi về phía trước.
Lam Ngọc Anh sợ bị anh đuổi kịp, đến trạm bèn lên bừa một cái xe buýt và ngồi ở hàng ghế cuối cùng.
Ráng chiều màu đỏ chiếu lên cửa kính xe, cũng phản chiếu bóng dáng cô
Lam Ngọc Anh ảo não lắc đầu.
Rốt cuộc cô đang buồn vì điều gi…
Đến ngày làm việc, sau khi tan làm Lam Ngọc Anh bèn đi tới bệnh viện.
Dường như là do đổi được phòng bệnh nên sắc mặt của bả ngoại càng ngày càng tốt, không giống như trước đây cứ vào buổi tối là bà lại không nghỉ ngơi được, bạn ngày bà uống thuốc nên ngủ mê man, trông rất có sức sống.
Sau khi ăn cơm tối xong, hai bà cháu trò chuyện về hồi cô còn bé, tràn ngập tiếng cười.
Lam Ngọc Anh đứng dậy, đỡ vai bà dậy: “Bà ngoại, bà cũng ngồi lâu rồi, để con đặt gối xuống cho bà nắm!”
Bà ngoại cười nói “Được”, biết cháu ngoại hiếu thảo.
Lam Ngọc Anh cẩn thận dựng chiếc gối lên để nằm ngang và từ từ đỡ bà ngoại nằm xuống, cuối cùng cô cũng không quên cẩn thận sửa lại các góc, sợ điều hòa sẽ làm bà lạnh.
Lúc cô chuẩn bị rút tay lại, bỗng bà ngoại kêu lên: “Ngọc Anh! Con
Lam Ngọc Anh không hiểu gì, chỉ thấy bà ngoại trừng lớn mắt nhìn cô.
Cô theo ánh mắt của bà nhìn xuống và chết đứng tại chỗ.
Lúc cô cúi người xuống thì cổ áo bị hở ra, từng vết tím xanh nhỏ dưới xương quai xanh bị lộ ra. “Con…”