Chương 813
Khi đang xếp hàng ở quầy thanh toán, một bóng dáng cao gầy quen thuộc đứng song song ở quầy bên cạnh.
Lam Ngọc Anh nhìn sang rồi chủ động lên tiếng: “Thật là trùng hợp anh cũng dạo siêu thị à?”
“Mua một chút đồ!” Tiêu Thành Vân mỉm cười trong giọng điệu có chút cảm động: “Ngọc Anh, anh còn tưởng rằng em sẽ không để ý tới anh nữa sau lần trước anh kể ra chuyện đó với em, không ngờ em vẫn đồng ý nói chuyện với anh.”
“Em cũng không có nói sẽ không trách cứ và tha thứ cho anh. Lam Ngọc Anh mím môi.
“Anh biết” Tiêu Thành Vân nhún vai nhưng đã rất hài lòng khi cô không hề vạch rõ giới hạn với mình, sau đó chủ động xách túi đồ trong tay giúp cô giống như trước: “Tại sao chỉ có em một người xách nhiều đồ như vậy, anh ấy cũng nỡ à?”
Lam Ngọc Anh giải thích giúp Trường Minh: “Sau khi tan làm anh ấy sẽ đến đón em, kêu em đợi ở siêu thị nhưng em sợ anh ấy vất vả, vì vậy tự mình đến cổng đợi”
Tiêu Thành Vân nghe xong thì gật đầu.
Cô nhìn xuống thấy trong túi đựng đồ của anh ấy cũng đã mua không ít đồ, nhưng hầu như đều là đồ bổ dưỡng. Cô ngẫm nghĩ một chút rồi ngập ngừng lên tiếng: “Sức khỏe của Chủ tịch Phong..
Không phải cô rất quan tâm tới mà đơn giản chỉ muốn hỏi giùm Hoàng Trường Minh, tuy thái độ của anh rất quyết liệt cũng chưa từng hỏi thăm điều gì, nhưng làm sao cô lại không biết thực ra trong lòng anh vẫn không hề thoải mái.
“Bố anh à, đã không có vấn đề gì từ lâu rồi.” Tiêu Thành Vân giải thích, cũng nhìn theo tầm mắt cô rơi trên túi hàng rồi hơi do dự nhưng vẫn nói thật với cô: “Gần đây Tuyết Trinh vẫn luôn không vui nên bị ốm rồi, anh chuẩn bị đến thăm cô ấy, dù sao anh và cô ấy vẫn là bạn bè của nhau.”
“Ồ” Lam Ngọc Anh sửng sốt.
Mặc dù cô vẫn luôn cảm thấy hơi có lỗi với Lê Tuyết Trinh nhưng không quá nhiều, chẳng qua nhìn Tiêu Thành Vân ở trước mặt rất muốn hỏi anh rằng liệu anh đã quên hay chưa khi đã bốn năm trôi qua.
Chỉ là lời nói vừa mới đến bên miệng, thoáng thấy mặt dây chuyền phật ngọc như ẩn như hiện trên cổ anh ấy thì lập tức nghẹn lại.
Sau khi ra khỏi siêu thị, Tiêu Thành Vân giúp cô đặt tạm mấy túi đồ lên trên khối đá bên đường: “Nếu em đợi anh ấy đến đón thì anh đi trước đây”
Lam Ngọc Anh gật đầu chào tạm biệt, nhìn thấy anh ấy đi về phía một chiếc xe con màu xám bạc.
Phải công nhận rằng Tiêu Thành Vân quả thực đã thay đổi rất nhiều, nếu là bốn năm trước anh ấy luôn lái một chiếc xe thể thao hào nhoáng rồi nghênh ngang lao vào dòng xe cộ.