Chương 7
Cũng thật kỳ lạ khi cô gái ở câu lạc bộ ngày đó đã ra sức quyến rũ và giở mọi ngón nghề cũng không làm anh trở nên hứng thú, vậy mà giờ chỉ cần ngửi thấy mùi cơ thể của cô, anh đã có chút không kiềm chế được…
“Buông tay ra! Nếu không tôi sẽ gọi người!”
Lam Ngọc Anh thực sự sợ hãi, cất tiếng khàn khàn cảnh báo.
Đáy mắt Hoàng Trường Minh vô cùng khó hiểu, không chút dao động, anh ta thản nhiên nói: “Cô thích gọi người thì gọi, tùy ý gọi. Cô càng gọi tôi càng thích!”
Nhận ra sự đe dọa của mình là vô ích, Lam Ngọc Anh hoảng sợ vừa giấy giụa vừa hét lớn: “Không!”.
Trong lúc giãy giụa tuyệt vọng, cô nghiêng đầu cắn vào cánh tay anh, Hoàng Trường Minh không chuẩn bị nên bị cắn rất đau, theo phản xạ vội vàng rụt cánh tay lại. Chớp cơ hội, Lam Ngọc Anh trườn ngay ra khỏi giường, chạy về phía khung cửa sổ, túm chặt lấy thành ban công.
Lần thứ nhất là tai nạn. Lần thứ hai nếu lại để xảy ra chuyện đó thì cô thà chết còn hơn!
Lam Ngọc Anh nhìn dòng xe vô tận phía dưới, dựa vào chấn song của ban công, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi hét lớn: “Không được qua đây! Không được lại gần tôi, nếu không tôi sẽ nhảy xuống…”
“Nếu cô dám thì nhảy xuống thử xem” Hoàng Trường Minh uể oải nói.
Biểu cảm của anh ta cũng giống như giọng nói của anh ta, bình tĩnh và giễu cợt.
Hoàng Trường Minh nói đúng, cô không dám nhảy thật.
Đây là tâng 16. Lam Ngọc Anh không chỉ sợ độ cao mà kí ức về cách người mẹ của cô kết liễu cuộc đời luôn là một giấc mộng kinh hoàng ám ảnh cô trong từng giấc ngủ. Trong tâm trí của cô, hình ảnh người mẹ nằm trong vũng máu chưa bao giờ phai nhạt!
Lam Ngọc Anh cảm thấy tuyệt vọng khi nhìn người đàn ông to lớn đang đứng trước mặt mình.
Sự tàn bạo trong mắt anh ta làm cô run lên từng chập.
Ngay lập tức cô rút ngay một con dao nhỏ trong túi, duỗi cổ tay trái ra và ấn lưỡi dao vào thật mạnh : “Đừng ép tôi!”
Lam Ngọc Anh dồn tất cả sức lực vào bàn tay đang cầm con dao. Từng giọt, từng giọt máu ấm nóng chảy xuống sàn.
Hoàng Trường Minh dừng lại nhưng ngay lập tức lại nhướng mày vẻ chế nhạo.