Chương 458
Bác sĩ cầm ống tiêm trên tay, vẻ mặt lúng túng không biết phải làm sao.
Y tá bên cạnh đi lên, vừa muốn đụng vào tay nhỏ của bé thì bị cậu tránh đi, miệng nhỏ vừa mở ra thì y tá đã có kinh nghiệm, nhanh chóng rút tay lại. Bác sĩ nhìn thấy cô thì lập tức thúc giục: “Cô làm mẹ kiểu gì đấy, còn đứng ngày ra đấy làm gì, nhanh qua đây!” “Này.” Lam Ngọc Anh lại bị mắng lần nữa.
Thật ra cô cũng hơi lo lắng, thận trọng đi lên, không đưa tay ra ngay mà thay vào đó, cô ngồi xuống bên cạnh rồi ôm cậu bé vào lòng, kỳ lạ là dù bánh bao nhỏ rụt lại nhưng sau đó vẫn ngoan ngoãn cho cô ôm.
Giống như lúc trước ngã vào người cô, dường như ít phòng bị với cô hơn người khác.
Lam Ngọc Anh ôm cậu bé hơi nghiêng người qua, chỉ để lộ ra cái mông cho bác sĩ tiêm.
Lúc quần nhỏ bị cởi ra, bác sĩ cầm kim cúi người, bánh bao nhỏ trong ngực lại cố gắng vùng vẫy.
Lam Ngọc Anh hơi luống cuống tay chân, suýt chút nữa không giữ được, phải cố gắng lắm mới có thể ôm chặt không để cậu bé ngã xuống, rất nhanh cô đã nhận ra đứa bé đang run rẩy.
Cô chợt hiểu ra đứa bé đang sợ.
Mặc dù từ đầu đến cuối đứa bé này vẫn luôn trưng ra khuôn mặt lạnh lùng nhưng dù sao cũng là đứa trẻ, đối với hoàn cảnh xa lạ, đặc biệt là những dụng cụ màu trắng lạnh lẽo ở xung quanh, đứa trẻ bình thường lúc đến bệnh viện đều sợ hãi, cô còn nhớ lúc trước khi Nguyễn Phong bị đưa đi tiêm đã khóc lóc kêu gào như thế nào. “Ngoan nào, không sợ nha…
Lam Ngọc Anh cầm lấy tay bé, giọng nói mềm mại: “Bây giờ cháu đang sốt, phải tiêm thì mới có thể hạ sốt được, nếu không thì sẽ càng nóng hơn, cháu cố chịu đựng chút nha, rất nhanh là hết thôi, chúng ta phải làm một người đàn ông nhỏ mạnh mẽ nha.”
Khi cô nhẹ giọng nói chuyện thì cũng ra hiệu cho bác sĩ.
Bác sĩ lập tức hành động, nhanh chóng đẩy hết thuốc trong ống tiêm.
Lam Ngọc Anh cúi đầu nhìn qua, quả nhiên vẫn là đứa trẻ, mới nói mấy câu đã bị phân tâm, chờ đến khi phản ứng lại thì đã bị kim đâm vào, có thể là vì câu nói cuối bảo phải làm một người đàn ông mạnh mẽ, nên cố gắng chịu đựng. Cô cảm thấy tim mình bị cậu nhóc xa lạ trước mặt hòa tan rồi. Lam Ngọc Anh kìm lòng không được khẽ hôn lên khuôn mặt bé: “Cháu giỏi lắm đó!”
Bánh bao nhỏ ngẩn ngơ, khuôn mặt trắng nõn trở nên ửng đỏ.
Bác sĩ hoàn thành nhiệm vụ thì nhẹ nhàng thở ra, nói với cô: “Đã tiêm thuốc hạ sốt rồi, tôi kê đơn thuốc kháng viêm, nên để bé nằm viện theo dõi, chờ đến khi hạ sốt mới xuất viện, không nên xem nhẹ bệnh tình của bé.
Lam Ngọc Anh đành phải gật đầu, ôm bánh bao nhỏ đi theo y tả về phòng bệnh.
Trong phòng bệnh đặt bốn cái giường, có hai giường trống, một giường đã có người phụ nữ lớn tuổi nằm, dường như đang ngủ, bên cạnh treo một túi truyền dịch.
Lam Ngọc Anh nhẹ nhàng đặt đứa bé lên giường, còn mình thì ngồi xuống ghế bên cạnh, cô nhẹ nhàng cầm tay bé, nhìn thấy đôi mắt đen to tròn, thì lại khen ngợi lần nữa: “Vừa rồi cháu rất dũng cảm, cô thấy bên cạnh có bé gái bị tiêm nên khóc nhè, xem ra cháu là một người đàn ông nhỏ kiên cường! Năm nay cháu mấy tuổi rồi?” “Bốn!” Lúc bánh bao nhỏ mở miệng, còn giơ tay lên trông rất dễ thương.
Giọng nói mềm mại lanh lợi, giống như con mèo nhỏ.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!