Chương 453
Phan Duy nhớ tới đây là lần cuối cùng mình đến New York giúp công ty Hoàng Thanh Thảo vượt qua khủng hoảng chuẩn bị trở về Trung Quốc, tối hôm đó cậu cùng hắn đi mua hàng, ông chủ đã chọn rất lâu, kiên nhẫn nghe nhân viên bán hàng và giới thiệu nhiệt tình.
Anh còn nhớ khi tính tiền, ông chủ cười với cậu nói: “Phụ nữ làm sao có thể mua nhẫn chứ?”
Hai giờ chiều, sảnh sân bay ồn ào.
Vẫn còn nhiều thời gian, chuyến bay quốc tế đến New York sẽ mất hơn một giờ, trong tầm mắt, Nguyễn Phong cầm vé máy bay và hộ chiếu đi về phía cô.
Nhận lấy rồi chia chúng ra xong, Lam Ngọc Anh nhìn ra ngoài cửa sổ.
Cuối cùng cô đã quyết định quay trở lại New York cùng với hai cha con Nguyễn Phong. Nên rất nhanh thôi, cô sẽ sớm rời thành phố, mặc dù cô chỉ còn một mình, nhưng cô đã sống ở đây rất nhiều năm, rời đi sẽ có rất nhiều luyến tiếc.
Ánh mắt Lam Ngọc Anh dần dần trở nên xuất thần, mơ hồ nghe thấy Nguyễn Phong bên cạnh đột nhiên nói gì đó. “Tổng giám đốc Minh, thật là trùng hợp. Hô hấp đừng lại, cô cứng đờ quay người lại.
Dáng người cao lớn vững chãi của Hoàng Trường Minh đứng cách cô vài bước, anh mặc một bộ âu phục màu đen phối với áo sơ mi trắng, cà vạt được thắt tỉ mỉ, chỉ có anh mới có thể mặc một bộ lễ phục bình thường đơn giản mà toát ra khí chất như thế, theo sau là Phan Duy.
Cô đột nhiên không thể dời ánh mắt.
Trong lòng tự nghĩ, cô có thể nhìn lại anh thêm vài lần nữa.
Sau khi bên kia gật đầu coi như đáp lại, Nguyễn Phong không khỏi hỏi: “Tổng giám đốc Minh, anh cũng đi công tác sao?” “Đến đón khách.” Hoàng Trường Minh nhàn nhạt nhếch môi.
Đôi mắt sâu thẳm quét qua khuôn mặt cô, hình ảnh hai người với đứa trẻ cạnh nhau quá chói mắt, thật giống như một gia đình ba người. “Ồ, thì ra là vậy!” Nguyễn Phong gật đầu.
Phát thanh của sân bay bắt đầu nhắc nhở các chuyến bay quốc tế đến Mĩ sẽ cất cánh đúng giờ và đã bắt đầu chờ bay, những hành khách chưa kiểm tra an ninh nên nhanh chóng đến cửa kiểm tra an ninh sớm, nếu muộn cửa sẽ đóng “Xin lỗi tổng giám đốc Minh, chúng tôi phải đi rồi.” Nguyễn Phong nhìn đồng hồ đeo tay một cái, dắt con trai rời đi.
Đồng tử Hoàng Trường Minh thu lại: “Thượng lộ bình “Cảm ơn.
Nguyễn Phong cười đáp, liếc nhìn Lam Ngọc Anh, người không thay đổi sắc mặt từ khi Hoàng Trường Minh xuất hiện, anh ấy chủ động nói: “Ngọc Anh, em bất hòa với nhà họ Hoàng sao?”
Hoàng Trường Minh lại nhìn cô.
Tầm mắt hai người giao nhau, giống như là có thiên ngôn vạn ngữ nghẹn trong miệng.
Tay phải Lam Ngọc Anh lặng lẽ che bụng dưới, tìm về giọng nói của mình: “Hoàng Trường Minh, chúng tôi đi đây.”
Dư quang Hoàng Trường Minh không cách nào lơ là hai cha con kia “chúng tôi” kia đương nhiên là nói bọn họ. “Hừm.” Yết hầu anh khẽ nhúc nhích.
Lam Ngọc Anh cầm hộ chiếu và vé máy bay, đi theo Nguyễn Phong và con trai đến cửa kiểm tra an ninh.
Hơi thở của hai người lướt qua nhau, cuối cùng lại đi ngược chiều nhau.
Thông báo của sân bay vẫn vang lên liên tục, nhắc nhở hành trình của hết chuyến bay này đến chuyến bay khác, từ cửa sổ kính sát đất nhìn ra, dường như có một chiếc máy bay vừa lướt qua trên bầu trời, để lại một vệt trắng trên đó.
Hai người vốn dĩ nói đến đón khách lại đứng ngồi không yên hơn hai giờ.
Phan Duy không biết đã nhìn đồng hồ bao nhiêu lần, cậu đành bước tới nhắc nhở ông chủ: “Tổng giám đốc Minh, cuộc họp sắp bắt đầu rồi. Nếu anh không trở về, e rằng sẽ quá muộn”
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!