Chương 448
Lam Ngọc Anh quay người lại, gật đầu: “ À vâng”
Xoay người vào phòng tắm, khi đi ra thấy Nguyễn Phong đã đặt đồ ăn sáng lên bàn, đưa cho cô chiếc thìa “Chút nữa ăn xong, anh đưa em đi làm. “Cảm ơn anh.” Lam Ngọc Anh cảm kích nói. “Đứa trẻ ngốc. Nguyễn Phong gõ nhẹ vào đầu cô giống như trước kia.
Ăn xong bữa sáng, hai người đi xuống dưới tầng
Nguyễn Phong giúp cô mở cửa ghế lái phụ, nhìn cô ngồi vào xong xuôi mới đóng cửa lại, sau đó vòng sang bên kia, tay gạt cần lái. Chiếc xe Jeep chạy đi trong ảnh nắng ban mai, nhanh chóng biến mất.
Rất lâu sau, một chiếc xe Land Rover trắng dừng ở chỗ góc rẽ cả đêm cùng rời đi.
Sau khi tan làm, Lam Ngọc Anh không thể từ chối được sự nhiệt tình của đồng nghiệp, đành bị kéo đến một cửa hàng gần đó.
Đồng nghiệp dạo gần đây mới có bạn trai, muốn tặng người yêu một chiếc áo sơ mi. Vừa nhìn thấy cửa hàng chuyên bán quần áo nam, đang định bước vào, thì nhìn thấy gì đó, cô chợt khựng lại, rất muốn kéo đồng nghiệp đi chỗ khác.
Nhưng nhân viên đã đi tới, giọng vô cùng nhiệt tình: “Kính chào quý khách.
Dường như âm thanh ấy đã thu hút sự chú ý của mọi người trong cửa hàng. Lê Tuyết Trình quay người lại nhìn thấy cô liền mỉm cười để lộ hai má lúm đồng tiền, gật đầu tỏ ý chào, ánh mắt như muốn nói thật đúng lúc
Lam Ngọc Anh mím môi, cũng gật đầu đáp lại. Lê Tuyết Trình đứng trước quầy thanh toán, rõ ràng không phải chỉ đi có một mình, đây lại còn là cửa hàng chuyên đồ nam nữa.
Cô đột nhiên cảm nhận được lòng bàn tay đổ mồ hôi, nhất là giây phút cánh của phòng thử đồ được đẩy ra. Cô nín thở, chỉ đến khi người bước ra không phải là hình dáng cao lớn quen thuộc ấy, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Có điều cũng không hề lạ lẫm gì, người đó là Tiêu
Thành Vân.
Có chút bất ngờ khi hai người cùng xuất hiện cùng lúc ở đây. Nhưng nghĩ lại thì Lê Tuyết Trinh biết đối nhân xử thế như vậy, việc lấy lòng em trai của người yêu cũng là điều hết sức bình thường. Hơn nữa trong lần mừng thọ Hoàng Kiến Phong, bọn họ nhìn cũng có vẻ rất thân thiết
Tiêu Thành Vân nhìn thấy Ngọc Anh, sững lại một lúc: “Lam Ngọc Anh?” “Em đi mua sắm cùng đồng nghiệp. Lam Ngọc Anh giải thích. “Quý khách, đây là ngọc Phật của ngài phải không?” Nhân viên từ phòng thử đồ cầm quần áo bước ra, trong tay là một chiếc vòng đỏ có treo ngọc Phật dò hỏi.
Lê Tuyết Trinh đứng gần đó, bước đến đón lấy, nhìn thấy liền tủm tỉm cười, ngữ khí có chút kinh ngạc: “Thành Vân, không ngờ nhiều năm trôi qua như vậy rồi mà anh vẫn đeo nó.” “Ha ha, anh quen rồi.” Tiêu Thành Vân cúi đầu nhận lấy, cẩn thận đeo lại miếng ngọc.
Lê Tuyết Trinh có vẻ không quá để tâm, chỉ cười không nói gì nữa..
Xem ra chắc là muốn mua đồ tặng Tiêu Thành Vân. Lê Tuyết Trinh cầm lấy hóa đơn nhân viên đưa, trực tiếp quẹt thẻ, kí tên trên hóa đơn.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!