Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Ôm Tôi Nhé Cô Gái Nhỏ Lam Ngọc Anh

Chương 447

Nguyễn Phong mang di vật của bà ngoại lên, nghiễm nhiên đứng bên cạnh Lam Ngọc Anh, nhìn sang Hoàng Trường Minh nói tiếp: “Chuyện hậu sự của bà tôi đã lo xong xuôi cả. Bà đã sớm yên nghỉ rồi, vậy nên không cần làm phiền đến tổng giám đốc Minh nữa. Nếu như tổng giám đốc Minh nhất quyết muốn đi thăm viếng, chúng tôi cũng không có ý kiến gì. Mộ của bà đặt ở dưới quê.

Hoàng Trường Minh như bị thứ gì đó kích thích liền buông tay Lam Ngọc Anh ra.

Anh suýt nữa quên mất vẫn còn có Nguyễn Phong ở đây.

Đột nhiên cảm thấy bản thân thật nực cười, Hoàng Trường Minh đứng đờ đẫn, đồng tử co lại.

Lam Ngọc Anh vội đưa cánh tay bị anh giữ lúc nãy ra sau lưng, trên cánh tay vẫn còn lưu chút hơi ấm của anh. Cô cố gắng đứng thẳng lưng, nhìn thẳng vào đôi mắt sâu thẳm của anh: “Hoàng Trường Minh, anh còn việc gì nữa không? Nếu không, tôi còn phải mở cửa vào nhà.

Hoàng Trường Minh miễn cưỡng tránh sang bên cạnh nửa bước.

Lam Ngọc Anh lấy chìa khóa ra mở cửa, Nguyễn Phong cũng đi theo vào trong, chỉ còn lại một người cô độc lẻ loi đứng ở bên ngoài.

Cửa vừa đóng lại, tiếng bước chân đi xuống lầu cũng vang lên.

Nguyễn Phong rót một cốc nước ấm từ trong bếp đi ra.

Dùng tay thử độ nóng của cốc, hiện giờ Lam Ngọc Anh không được uống nước quá lạnh. Anh đi vào phòng khách, nhìn thấy cô từ lúc bước vào nhà luôn ngồi trên ghế sofa, ánh mắt vô hồn, đến lúc anh đặt cốc nước trước mặt, cô mới có chút phản ứng.

Lam Ngọc Anh đỡ lấy cốc nước, không muốn uống, nhưng dường như nghĩ đến điều gì đó, lại đưa lên uống từng ngụm nhỏ.

Nguyễn Phong nhìn ánh đèn vàng ấm áp chiếu lên khuôn mặt cô, tuy không đành lòng nhưng vẫn phải hỏi: “Ngọc Anh, đứa bé trong bụng em định làm thế nào?”

Lam Ngọc Anh bỗng trở nên hoảng loạn. “Em định giữ nó lại sao?” Nguyễn Phong nhẹ hỏi “Em… Cô mở miệng, dáng vẻ không biết phải làm gì. “Hay là phá thai?” Nguyễn Phong tiếp tục hỏi.

Lam Ngọc Anh mở to mắt, hoảng loạn lắc đầu.

Nguyễn Phong thấy vậy, chỉ thở dài: “Ngọc Anh, tối qua ở trên tàu em đã không ngủ được rồi, bác sĩ nói em cần nghỉ ngơi nhiều hơn. Ngủ sớm đi.” “Vâng.” Lam Ngọc Anh gật đầu, cô thực sự rất mệt mỏi. “Có chuyện gì thì gọi anh, anh ở ngoài phòng khách. Đợi em ngủ rồi anh mới đi, nếu không anh không yên tâm.

Nguyễn Phong nói xong nhìn thấy bộ dạng cô căng thẳng, biết cô đang lo sợ điều gì đó, anh nói thêm: “Nếu em không yên tâm có thể khóa trái cửa lại.” “Em không có ý này.” Lam Ngọc Anh ngượng ngùng.

Cô đứng lên đi vào phòng ngủ, lúc đóng cửa nhìn thấy Nguyễn Phong ngồi trên ghế sofa nhìn cô mỉm cười.

Tuy không còn để bụng thái độ thất lễ của Nguyễn Phong tối hôm đó, nhưng cô vẫn lặng lẽ khóa cửa lại, cũng không tắm rửa nữa, thay bộ đồ ngủ rồi lên giường nằm.

Lam Ngọc Anh nhắm mắt lại, đầu óc bỗng nặng nề. Từ khi bà ngoại mất, cô tiều tụy đi rất nhiều.

Tuy sau đó thiếp đi rất nhanh, nhưng đêm nay cũng không hẳn là yên giấc.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!