Chương 442
“Lam Ngọc Anh, cô uống nhầm thuốc à? Sao cô dám dùng cái giọng đó để nói chuyện với tôi hả?” Lam Ngọc Thiên rất khó chịu hét lên, có lẽ đã bắt nạt cô thành quen, mở miệng ra toàn là giọng điệu cao ngạo hống hách: “Cô dựa vào cái gì mà dám chất vấn tôi! Tôi cần phải báo cáo hành tung cho cô biết nữa sao?”
“Tôi hỏi cô, cô đang ở đâu?” Lam Ngọc Anh nghiến răng, gần như là rống lên.
Cô ta dường như bị giọng nói của cô làm cho chấn động, Lam Ngọc Thiên ngừng lại mấy giây, sau đó hừ lạnh hai tiếng, thiếu kiên nhẫn nói: “Tôi đang ở nhà hàng Con Sò trên đường Hữu Nghị, có chuyện gì không?”
Cúp điện thoại, Lam Ngọc Anh nhanh chóng hòa vào dòng người trên đường.
Cô biết nhà hàng trong lời của Lam Ngọc Thiên, nó ở ngay gần tòa nhà Hoàng Oanh. Trước kia vào buổi trưa Hoàng Trường Minh lái xe tới tìm cô, hai người đã ăn ở đó hai lần.
Nhà hàng bán đồ hải sản, mỗi loại thức ăn bưng lên đều rất tỉ mỉ.
Lúc này Lam Ngọc Thiên đã không rảnh để thưởng thức đồ ăn ngon nữa, vừa nhận lấy sản phẩm kỹ thuật số mà Lê Tuyết Trinh ngồi đối diện đưa cho, còn đưa thêm một chiếc hộp rất đẹp có logo tiếng Anh của một thương hiệu lớn.
Sản phẩm kỹ thuật số mới nhất chỉ có thể là di động, nguyên nhân thì không cần hỏi cũng biết.
Không phải điện thoại di động của cô ta hai ngày trước ở sân bay bị Hoàng Trường Minh ném đi sao, hiển nhiên là phải mua một cái mới để đền cho cô ta rồi, hí hoáy một lát mới lắp thẻ SIM điện thoại vào, giọng nói vui vẻ đáng yêu: “Chị Sunny, cám ơn chị nha!”
Cô ta biết Lê Tuyết Trinh là vợ sắp cưới của anh Trường Minh, nhưng đối phương cũng lên tiết lộ rằng sau khi kết hôn với Hoàng Trường Minh, chị ta sẽ không hỏi han quá nhiều về nhưng người phụ nữ bên cạnh anh, chỉ cần không quá đáng thì có thể nhắm một mắt mở một mắt cho qua.
Nghĩ đến đây, trong lòng có Lam Ngọc Thiên có chút tính toán nho nhỏ, nụ cười càng thêm chân thành. Lúc này, sau khi mở hộp ra, trông thấy chiếc túi hàng hiệu nằm lặng lẽ bên trong, mắt cô ta nhất thời tròn xoe, không giấu được sự ngạc nhiên và mừng rỡ: “Chị Sunny, cái này có thật là cho em không?”
“Ừm.” Lê Tuyết Trinh mỉm cười, nhìn vẻ vui mừng không giấu được trên gương mặt cô ta, vén mái tóc dài, giọng điệu giống như như người chị lớn nhà bên cạnh: “Nghe nói cái túi này hiện tại đã hết hàng, chị phải nhờ người bạn mua hộ từ nước ngoài về đấy. Bạn chị phải mua nó với giá cao, vừa mới gửi về cho chị hôm qua. Chị nghĩ hẳn là em sẽ thích nó, vì vậy chị mang nó đến tặng cho em!”
“Thích, em thích lắm!” Lam Ngọc Thiên gật đầu như giã tỏi, ánh mắt không thể dời đi chỗ khác, đưa tay vuốt ve nó, giọng nói hơi run lên vì kích động: “Chị Sunny, chị tốt với em quá!”
Chiếc túi này cô ta đã yêu thích từ lâu, nhưng giá đắt quá, cũng rất khó mà mua được.
Cô ta thích đến nỗi không nỡ buông tay liên tục vuốt ve thêm mấy lần, Lam Ngọc Thiên vẫn kích động không ngừng được.
Trong mắt Lê Tuyết Trinh hiện lên sự khinh thường, nhưng vẫn cười dịu dàng nói: “Ngọc Thiên, chúng ta mau ăn cơm thôi, kẻo lát nữa lại nguội hết bây giờ!”