Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Ôm Tôi Nhé Cô Gái Nhỏ Lam Ngọc Anh

Chương 429

“Vâng.” Mắt Lam Ngọc Anh đỏ hoe, gật đầu.

Sau khi tắt máy, Nguyễn Phong ở một bên cau mày hỏi: “Tại sao không nói cho anh ta biết?”

Lam Ngọc Anh không nói lời nào, đôi mắt vẫn đỏ hoe.

Nguyễn Phong thấy vậy, dường như đã đoán được, hỏi lại: “Sợ anh ta lo lắng sao?”

“Ừm… Lam Ngọc Anh nhẹ giọng nói: “Nếu em nói rằng bà đã qua đời, anh ấy nhất định sẽ lập tức mua vé bay về nước, nhưng cô ở bên đó rất cần sự giúp đỡ của anh ấy, nếu bây giờ anh ấy quay về thì tất cả cố gắng trước đó đều sẽ mất hết, đợi sau khi anh ấy giải quyết xong mọi chuyện, em sẽ nói với anh ấy…”

Hoàng Thanh Thảo luôn đối xử tốt với cô.

Cô không muốn công ty bên kia bị phá sản, vừa rồi trong điện thoại cô cũng nghe rõ, giọng nói của anh vô cùng mệt mỏi, như thể muốn kiệt sức. Nếu cô nói với anh chuyện của bà ngoại, cho dù là không về thì nhất định cũng sẽ rất lo lắng, hơn nữa bây giờ Hoàng Thanh Thảo rất cần anh, cô không muốn anh rơi vào tình thế khó xử.

“Ngay cả bây giờ em vẫn đang nghĩ cho anh ấy.” Nguyễn Phong mỉm cười, có chút miễn cưỡng.

Lam Ngọc Anh không nói gì, chỉ có gắng để bản thân có thể lấy lại tinh thần.

Nguyễn Phong nói cái gì cũng đúng, cô cần phải phấn chấn lên một chút, còn phải lo tang lễ cho bà ngoại, không nên để bà đi rồi mà cũng không được yên tâm như vậy…

Ở quê nhà có phong tục là cần phải canh bên linh cữu người đã khuất trong vòng ba ngày.

Cô là cháu gái duy nhất ở bên cạnh bà ngoại, nên những việc này cô phải một mình lo liệu, ngoài sân nhà dựng một cái lán, rất nhiều bà con làng xóm đến chia buồn cùng cô.

Lam Ngọc Anh mặc áo tang trắng, lạy đáp lại từng người đến thắp nhang.

Nguyễn Phong từ đầu đến cuối không hề rời đi, luôn cùng cô lo liệu tang lễ cho bà ngoại, cô rất cảm kích vì lúc này vẫn có một người thân quen ở bên, với cô đó là niềm an ủi lớn cả về vật chất lẫn tinh thần.

Sau khi nghe tin, người bạn thân nhất của cô là Trương Tiểu Du cùng với Trần Phong Sinh cũng vội vàng đến.

Trương Tiểu Du vừa nhìn thấy cô liền lao tới, ôm lấy cô hai mắt đỏ hoe giống như thỏ, cuối cùng bị Trần Phong Sinh kéo ra, trên gương mặt Trần Phong Sinh lộ vẻ áy náy, dù sao thì bà ngoại cô cũng đã từng là bệnh nhân của anh.

Nhưng Lam Ngọc Anh biết, chuyện này không liên quan gì đến anh, không ai muốn xảy ra tai nạn như vậy cả, cô cũng tiếc không thể được cùng bà ngoại sống đến trăm tuổi.

Trần Phong Sinh hỏi cô đã nói chuyện với Hoàng Trường Minh chưa, cô trả lời chưa và nói lý do tại sao, Trần Phong Sinh nghe xong rất hiểu ý cô và gật đầu.

Cả hai người không ở lại được lâu, Trương Tiểu Du giống như đang bị bệnh, trông cô ấy có vẻ ốm yếu và họ liên tục, bệnh viện cũng liên tục gọi cho Trần Phong Sinh, anh còn có ca phẫu thuật, Lam Ngọc Anh giục hai người nhanh chóng rời đi.

Kiên trì cho đến đêm thứ ba, cô không thể cầm cự được nữa.

Nguyễn Phong cầm theo phích nước nóng đi qua sân, cùng lúc đưa điện thoại cho cô: “Ngọc Anh, điện thoại của em đầy pin rồi, vừa rồi có số lạ gọi đến, họ gọi tận hai lần nên anh đã nghe máy, nhưng hình như họ gọi nhầm, sau đó tắt máy luôn rồi.”

Lam Ngọc Anh đưa hai tay cầm lấy điện thoại, xem lại nhật ký cuộc gọi, quả nhiên trên màn hình là một số lạ.

Cô gật đầu, trong lòng không nghĩ gì thêm.

Nguyễn Phong thấy sắc mặt cô không được tốt, anh nhẹ nhàng đỡ cô đứng lên, dịu dàng nói: “Ngọc Anh, em về nhà ngủ một lát đi, anh ở lại giúp em canh giữ.”

Giữa Lam Ngọc Anh với anh không cần khách sáo, cô gật đầu không chút miễn cưỡng.

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!