Chương 427
Mặt Lam Ngọc Anh không còn chút máu.
Trước mặt cô là một màu đen, điện thoại rơi xuống đất, màn hình vỡ tan tành.
Bệnh viện huyện.
Trong màn đêm, sau khi chiếc taxi mang nhãn hiệu của Sài Gòn dừng ở cổng, cửa xe mở ra, một dáng người mảnh khảnh từ bên trong lao ra, túi xách trên người chưa kịp kéo khóa, ngay cả tiền lẻ tài xế đang tìm để trả lại cô cũng quên lấy.
Lam Ngọc Anh bước chân lộn xộn, chỉ nghĩ đến việc phải nhanh lên, nhanh lên.
Giọng thím Triệu trên điện thoại hoảng hốt, nói là đi ra cửa hàng mua đồ, lúc quay lại thì phát hiện bà đã nằm ngất xỉu trên mặt đất, hiện giờ đã tìm được xe đưa bà đến bệnh viện huyện, tình hình cụ thể không nói rõ, chỉ liên tục nhấn mạnh rằng cô phải về ngay. Ban đêm, bệnh viện trở nên yên tĩnh.
Từ trong thang máy bước ra, Lam Ngọc Anh nhìn thấy dáng người phụ nữ hơi mập đang đi tới đi lui, cô chạy tới: “Thím Triệu, bà ngoại cháu sao rồi?”
Thím Triệu nhìn thấy cô, vành mắt đột nhiên đỏ lên.
“Thím Triệu, sao không nói gì, bà ngoại cháu đâu?” Lam Ngọc Anh thấy vậy, trong lòng càng thêm hoảng sợ, ánh mắt nhìn phòng cấp cứu trước mặt, lo lắng hỏi: “Bà ở trong phòng cấp cứu sao? Tình hình thế nào? Có nguy hiểm lắm không? Điều kiện ở đây không tốt, cháu phải nhanh chóng đưa bà lên bệnh viện Sài Gòn.”
“Ngọc Anh!”
Thím Triệu giữ lấy tay cô, trên mặt lộ vẻ đau buồn: “Cháu nghe thím nói, thím cũng vô cùng sợ hãi, bước vào cửa đột nhiên phát hiện bà ngoại nằm trên mặt đất, gọi thế nào cũng không tỉnh, hô hấp khó khăn, thím liền nhờ người gọi xe lập tức đưa bà đến bệnh viện huyện, các bác sĩ và y tá đã cố gắng hết sức để cấp cứu Ngọc Anh, bà ngoại cháu đã đến tuổi này rồi, nếu có chuyện ngoài ý muốn xảy ra thì cũng là bình thường.”
Thím Triệu nói đến cuối đột nhiên bật khóc.
Cả người Lam Ngọc Anh choáng váng, vô cùng hoảng loạn: “Thím Triệu, bà ngoại cháu rốt cuộc hiện giờ thế nào rồi?”
Thím Triệu biết không thể giấu được, vội vàng giữ chặt lấy tay cô, nghẹn ngào nói từng câu từng chữ “Ngọc Anh, cháu phải cố giữ bình tĩnh, bà ngoại cháu… đã qua đời rồi…”
“Sao cơ?” Hai chân Lam Ngọc Anh run rẩy.
Trong đầu cô giống như có tiếng sét nổ vang, trong nháy mắt đầu óc trống rỗng, chỉ có những từ đó vang vọng.
Đã qua đời rồi…
Qua đời rồi…
Từ ngày bà ngoại bị bệnh cách đây hơn một năm trước, ngày nào bà cũng phải vào bệnh viện, thậm chí đã hơn một lần đối diện với tình trạng nguy kịch, nhưng lần nào nguy kịch cũng đều cứu chữa được. Trong suy nghĩ của cô, cô chưa bao giờ nghĩ rằng bà ngoại sẽ bỏ mình.
“Không, không thể nào! Bà ngoại rõ ràng vẫn còn rất khỏe, tối qua con vẫn còn nói chuyện với bà qua điện thoại mà, giọng nói của bà vẫn còn rất khỏe mạnh, hơn nữa khi ở Sài Gòn, bác sĩ Trần đã tiến hành phẫu thuật cho bà, sức khỏe hồi phục rất tốt, không thể xảy ra vấn đề gì được.”