Chương 42
Tiêu Thành Vân cũng nâng cốc nước lên. Sau khi đặt xuống, anh dừng một chút rồi ngập ngừng nói: “Thật ra… tối hôm qua khi nhìn thấy em ở quán rượu, anh đã tưởng mình nhìn nhầm! Anh còn tưởng rằng em đã cùng Anh Phong đi Mỹ… “
Khi cái tên được nhắc đến lần nữa, trái tim Lam Ngọc Anh mơ hồ nhói đau.
Tất nhiên cô đã chuẩn bị tâm lý khi gặp lại Tiêu Hùng Vân, ắt hẳn cái tên đó đương nhiên sẽ được nhắc tới.
Lúc đó Tiêu Hùng Vân thường hay trêu chọc cô, nhưng anh cũng giúp đỡ cô rất nhiều. Khi cô bị lũ choai choai hàng xóm bắt nạt, anh sẽ đứng lên giương cao mũ lưỡi trai nói thật cao giọng: Em là người của Anh Phong, vậy đương nhiên anh phải che chở cho em rồi!
Mỗi lần nghe những lời như vậy, cô đều đuổi theo lùa anh một chặp vì xấu hổ và khó chịu, tới tận khi người đó nhìn thấy cô thì cô mới đỏ mặt chạy về nhà…
Những ký ức khắc sâu trong tim phủ bóng mờ trên đôi mắt của Lam Ngọc Anh.
“Em làm việc ở nơi như vậy, Anh Phong có biết không?”
“Chúng em đã lâu không liên lạc… Lam Ngọc Anh lắc đầu rồi ngẩng lên nhìn anh: “Tiêu Hùng Vân, anh có thể giúp em một việc được không? Đừng nói với anh ấy là đã gặp em, và đừng nói với anh ấy về em.”
Tiêu Hùng Vân cau mày nhìn cô vài giây, cuối cùng gật đầu.
Khi người phục vụ bưng bát đĩa tới, Lam Ngọc Anh muộn phiền đến mức để đũa xuống: “Anh ăn trước đi, em muốn vào nhà vệ sinh một lát!”
Lam Ngọc Anh liên tục dội nước lạnh lên mặt cho đến khi những dòng nước mát làm lòng cô dịu lại. Cô nhìn mình trong gương hồi lâu rồi lấy khăn giấy lau sạch những giọt nước còn vương trên má.
Khi đang chuẩn bị bước ra khỏi nhà vệ sinh thì đột nhiên cánh tay cô bị ai đó kéo lại.
Lam Ngọc Anh sợ tới mức muốn hét lên. Nhưng người kia lấy tay bịt miệng cô lại nên cô không thể phát ra âm thanh nào.
Trong đôi đồng tử giãn ra của cô có đường nét khuôn mặt tuấn tú và đôi mắt sâu thẳm của người đàn ông.
Là Hoàng Trường Minh!
Lam Ngọc Anh gần như thở phào nhẹ nhõm.
Cô bị Hoàng Trường Minh đẩy vào tường. Tới tận khi nhìn thấy cô không còn kêu to nữa anh ta mới buông bàn tay đang che miệng cô ra. Rồi gần như ngay lập tức Hoàng Trường Minh lại vòng tay qua eo cô một cách cũng thô bạo ngang với khi bịt miệng. Nhiệt độ cơ thể anh †a truyền qua lớp vải quần áo khiến cả người cô lại trở nên cảnh giác.
Nhìn những dãy bồn tiểu, Lam Ngọc Anh nhận ra mình đang ở một nơi vô cùng xấu hổ.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!