Chương 410
Gương mặt Hoàng Kiến Phong vẫn rất khó coi, cứng đầu cứng cổ nói: “Thứ đồ của người phụ nữ đó mang tới đây, anh không ăn!”
“Anh trai, anh thật sự không ăn hả?” “Không ăn!”
Hoàng Thanh Thảo không ép buộc nửa, ôm lấy canh đặt đít ngồi xuống ghế sô pha: “Ok! Vậy để em thay anh ăn hết nha!”
Tiếp sau đó, trong phòng bệnh chỉ còn lại tiếng ăn canh của Hoàng Thanh Thảo, không biết có phải là cố ý hay không, mà âm thành tạo ra rất lớn, mỗi lần húp một ngụm canh cũng rột rột một tiếng rất lớn, mùi vị dương như vô cùng tuyệt vời, hương thơm của món canh gà cũng bay khắp phòng bệnh.
Hoàng Kiến Phong chề mặt ra, trừng mắt nhìn lên trần nhà.
Lê Tuyết Trinh thật ra cũng có mang đến, chỉ là chưa kịp uống đã nổi giận mà đem đi đổ, bây giờ đã được y tá dọn dẹp đi rồi, cà mên giữ nhiệt thì vẫn còn trên bàn, chỉ là bên trong cái gì cũng không có.
Bữa ăn dinh dưỡng của bệnh viện rất khó ăn, nói là sự kết hợp của thịt và rau, thật ra thì không có mùi vị gì cả, thanh đạm như nước, buổi trưa ông ấy không ăn được bao nhiêu.
Không biết là khi Hoàng Thanh Thảo rột rột tới lần thứ bao nhiêu, cha Hoàng cuối cùng cũng chịu không nổi: “Em cũng cút ra ngoài cho anh đi!” Hoàng Thanh Thảo đá đá lông mày, ôm hợp canh đi ra ngoài.
Trong phòng bệnh chỉ còn mỗi Hoàng Kiến Phong, vẫn không vui như trước, cầm lấy điện thoại.
“Bà sao chưa đến đây!” Điện thoại vừa được kết nối, liền lập tức chấn vấn ngay.
“Ông chờ xíu, tôi bây giờ đang chuẩn bị từ nhà ra, rất nhanh sẽ đến bệnh viện..” Phạm Mỹ Lệ dương như đã quen rồi, đầu dây bên kia rất ôn nhu mà giải thích.
Hoàng Kiến Phong mặt mũi u ám, im lặng hai giây, rồi hét lên một câu: “Tôi muốn ăn canh gà!”
Đêm khuya, Lam Ngọc Anh từ trong phòng tắm đi ra.
Nhìn thấy Hoàng Trường Minh đang quấn cái khăn tắm đừng bên cửa sổ hút thuốc, nét mắt như được điêu khắc ra, ánh mắt trầm liễm và tịch mịch nhìn vào đâu đó nơi xa xăm, rõ ràng là tắm xong đi ra trước cô, mà tóc ngắn vẫn đang tít tắt tít tắt nhỏ giọt nước xuống.
“Sao lại không lau khô tóc, sẽ bị cảm đó.”
Lam Ngọc Anh đi qua, cầm lấy cái khăn bị để quên ở một bên lên.
Hoàng Trường Minh quay người nhìn về hướng cô, đưa đôi tay dài ra ôm lấy eo cô: “Định hút xong điều thuốc này”
Thuận theo để anh ấy hít vào rồi thở ra khỏi sương, Lam Ngọc Anh nhón chân lên, giúp anh ấy làm khô tóc, giống như đối với một trẻ vậy, kiên nhẫn và động tác rất dịu nhẹ.
Đợi nửa điếu thuốc còn lại trong tay anh ta cháy hết, những giọt nước trận châu trên tóc anh ấy cũng đã được cô lau đi khá nhiều rồi, Hoàng Trường Minh kéo màn lại, ôm lấy cô đi vào bên trong.
Lam Ngọc Anh không cử động, mí mắt rủ xuống, ở chỗ mà anh ấy không nhìn thấy được, đáy mắt đều là một cảm xúc do dự.
Từ lúc ở bệnh viện quay vê, anh tuy là cái gì cũng không có nói, chỉ quan tâm đến vết thương sau lưng của cô, nhưng khi ở bệnh viện gây ồn ào một trận, trong lòng anh ấy sau mà dễ chịu cho được! Đều là tại vì cô, anh mới chống đối lại ba mình như thế…
Trong lòng giống như đang có hai con mãnh thú đang đấu tranh với nhau.
Cô cắn môi, do do dự dự nhỏ tiếng nói: “Hoàng Trường Minh, hay là chúng ta…
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!