Chương 406
Đôi mắt trầm tĩnh và tĩnh mịch nhìn cô chăm chú, trong tiếng nói hơi khàn có thêm phần ảo não và tự trách khó tả: “Ngọc Anh, em nói xem, ba anh bị tức đến nằm viện có phải đều là do anh hay không?”
“Đừng nói như vậy…”
Lam Ngọc Anh đau lòng nắm chặt tay của anh.
Từ trên giường đứng dậy bước xuống đất, cô ngồi xổm ở trước mặt anh: “Hoàng Trường Minh, anh ngủ một lát đi?”
“Em giúp anh thay quần áo, nhìn anh có vẻ rất mệt, nằm xuống trước đi nhé!”
Hoàng Trường Minh không gật đầu, cũng không từ chối, mặc cô tùy ý muốn làm gì thì làm.
Sắp xếp cho anh nằm trên giường xong, Lam Ngọc Anh cẩn thận đắp chăn kín, nhẹ chân nhẹ tay cầm âu phục và giày da đi ra phòng ngủ, khẽ đóng chặt cửa lại.
Vào trong phòng tắm rửa mặt xong, cô thay quần áo rồi ra cửa, đi không bao xa, ở siêu thị gần nhà mua chút ít rau và thịt, cô muốn làm ít đồ chờ anh thức dậy liền có ăn, cũng may hôm nay là thứ bảy, cô có thể an tâm săn sóc anh.
Lúc Lam Ngọc Anh bưng bốn món ăn và một tô canh lên bàn, Hoàng Trường Minh cũng vừa tỉnh dậy.
Lúc nấu cơm cô cũng đã lén hé cửa đi vào bên trong nhìn hai lần, biết rõ thế nào anh ngủ cũng không ngon, tư thế vẫn giữ nguyên vậy, nhưng trạng thái tinh thần thì đã ổn hơn không ít.
Ăn xong bữa cơm, Lam Ngọc Anh vào trong phòng bếp rửa chén, lúc đi ra ngoài lần nữa đã thấy anh ngồi ghế sô pha trong phòng khách, trong tay cầm điều khiển từ xa, đang xem TV, tiết mục diễn xong đang tiểu quảng cáo, anh cũng không có ý định đổi đài.
Cô đi đến bên cạnh ngồi xuống, cũng không biết nên nói cái gì.
Điện thoại vang lên, mắt Hoàng Trường Minh nhìn rồi bắt máy: “Alo, cô.”
“Đã tỉnh? Dạ…Được, cháu biết rồi.” Sau cuộc trò chuyện ngắn gọn đó, Hoàng Trường Minh lại đặt điện thoại di động lên trên bàn trà một lần nữa.
Lam Ngọc Anh không nghe thấy phía bên Hoàng Thanh Thảo nói cái gì, nhưng có thể đoán được đại khái, hẳn là thuốc tế của cha Hoàng đã hết tác dụng, lúc này đã tỉnh.
Cô ngước mắt nhìn một bên mặt cương nghị của anh, hỏi thăm: “Hoàng Trường Minh, anh không tới thăm ba anh sao?” “Không đi.” Hoàng Trường Minh nhếch môi.
“Tại sao không đi? Anh nên mau mau đến thăm ông ấy đi!” Trong lòng Lam Ngọc Anh thở dài, thấy sắc mặt anh hờ hững, dịu giọng khuyên bảo: “Bây giờ ông đang ở trong bệnh viện, vừa tỉnh lại, lúc mở mắt ra, nhất định rất muốn nhìn thấy người nhà ở đó! Hoàng Trường Minh, không phải anh cũng rất lo lắng sao? Đi đến đó tận mắt nhìn thấy thì cũng yên tâm hơn, thêm nữa nếu như ông nhìn thấy anh đến, ông sẽ rất vui mừng đấy!”
Hoàng Trường Minh u ám nói một câu: “Ông sẽ không muốn nhìn thấy anh.”
“…” Lam Ngọc Anh cứng lại.
Trong lòng thắt lại, cô suy nghĩ một chút, dịu giọng nói lần nữa: “Đi thăm ông một chút đi, Hoàng Trường Minh, em đi cùng anh.”
“Em muốn đi với anh?” Hoàng Trường Minh khẽ giật mình, lập tức nhíu mày.
“Ừ” Lam Ngọc Anh gật đầu, không do dự.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!