Chương 401
Lam Ngọc Anh nhìn về phía Hoàng Trường Minh, thấy trên mặt anh không có một tia gợn sóng, rất bình tĩnh.
Tiêu Thành Vân vẫn luôn có cảm giác như mê hoặc lòng người như vậy, chiếc áo khoác bên ngoài giao cho người hầu của mình, anh mặc một chiếc áo len mỏng bên trong, vừa đi vừa xắn tay áo vào trong.
“Ba mẹ, con về muộn!”
Khi anh kéo ghế ngồi xuống, anh đã chào hỏi Hoàng Thanh Thảo và mẹ con nhà họ Lê, cuối cùng nhìn Hoàng Trường Minh nói:
“Anh trai.”
“Ừ.” Hoàng Trường Minh nhếch môi.
“Đây là Thành Vân sao, thật sự là càng ngày càng có tiền đồ đó!” Nguyễn Hồng Mai cười nói.
“Tiền đồ cái gì chứ!” Hoàng Kiến Phong khịt mũi, lẩm bẩm: “Cả ngày chỉ biết ở ngoài ăn chơi trác táng, có người ngày nào cũng thấy bóng dáng nó ở quán bar!”
“Không thể nói như vậy được, đàn ông cần phải giao du bên ngoài nhiều hơn! Anh Hoàng, em thật ghen tị với anh đó! Trường Minh, Thành Vân, hai đứa con trai này thật xuất chúng, anh đúng là giáo dục chúng rất tốt!” Nguyễn Hồng Mai không keo kiệt lời khen ngợi.
Tiêu Thành Vân nghe những lời như thế, có vẻ như vô tình nhìn sang hai bên trái phải, nhìn thấy ánh mắt Lê Tuyết Trinh chỉ có người ở đối diện là Hoàng Trường Minh.
“Cảm ơn!” Hoàng Kiến Phong cười xua tay.
“Anh thật khiêm tốn!” Nguyễn Hồng Mai mỉm cười. Phạm Mỹ Lệ mỉm cười đứng dậy:
“Được rồi, bây giờ mọi người đã đông đủ, chúng ta cùng cắt bánh nhé!”
Bữa ăn kéo dài hơn nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng kết thúc, bữa ăn nhiều thông tin đến mức Lam Ngọc Anh không tiếp nhận như thế nào nữa.
Hoàng Kiến Phong đặt đũa đứng dậy, mọi người cũng lục tục đứng dậy đi theo ra khỏi nhà ăn.
Hoàng Trường Minh lấy điện thoại di động đang đổ chuông ra, nói với cô: “Anh đi nhận cuộc gọi!”
“Ừ.” Lam Ngọc Anh gật đầu.
Cô nhìn thấy tên Phan Duy hiển thị trên màn hình, hẳn là có công việc.
Nhìn đám người Hoàng Kiến Phong đã ra phòng khách, một mình cô không dám theo ra đó, chỉ có thể chọn ở đây chờ anh nghe điện thoại rồi quay lại, chống đỡ một lúc, hẳn là hai người có thể đi về.
“Cô Lam, không phải ngẫu nhiên mà thành duyên, chúng ta lại gặp nhau rồi!”
Phía sau, có một giọng nữ nhẹ nhàng, Lê Tuyết Trinh chậm rãi đi vào nhà ăn.
Lam Ngọc Anh quay đầu, đáp lại: “Cô Lê”
Lê Tuyết Trinh cười nhìn cô, giọng điệu rất có ý tứ: “Xem ra, chúng ta vê một số phương diện đều có cùng cách nhìn.
Lam Ngọc Anh biết rằng, ngoài lần họ chọn cùng một cuốn tạp chí trong hiệu sách và lần ở siêu thị, còn có cả Hoàng Trường Minh.
Lê Tuyết Trinh cười nói, tiếc nuối nói: “Vốn là tôi muốn làm bạn với cô, nhưng trời sinh tính không đẹp. Không ngờ cô và chồng sắp cưới của tôi vẫn có quan hệ không nói rõ được!”
Lam Ngọc Anh cau mày.
Không gọi Trường Minh như mọi lần mà nói là chồng sắp cưới của cô ta.
Rõ ràng, đây là một tuyên bố chủ quyền đối với cô.
“Ngọc Anh, cháu ở đây một mình làm gì thế?” Đột nhiên Hoàng Thanh Thảo từ phòng khách quay lại.