Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Ôm Tôi Nhé Cô Gái Nhỏ Lam Ngọc Anh

Chương 396

Cô đi theo anh mở cửa xe, chân có chút cứng đờ trên mặt đất, ngay cả hơi thở cũng như muốn nghẹn lại.

Hoàng Trường Minh đi tới, nhíu mày nói: “Ngọc Anh, nếu như em không muốn thì chúng ta trở về” “Không… Lam Ngọc Anh lắc đầu.

Ngẩng đầu nhìn ánh mắt sâu thẩm trầm lắng tập trung nhìn mình kia, cô có thể chắc chắn, lúc này nếu cô nói không muốn, anh nhất định sẽ không làm khó cô, nhưng chỉ sợ anh cũng sẽ không đi vào, sinh nhật cha Hoàng anh không có mặt thì sao mà được.

Lam Ngọc Anh thở ra một hơi. “Hoàng Trường Minh, chúng ta vào thôi.” “Chỉ cần em muốn rời khỏi, chúng ta có thể đi bất cứ lúc nào.” Hoàng Trường Minh năm tay cô, mười ngón tay đan xen. “Ừ.” Lam Ngọc Anh mỉm cười.

Được anh nằm tay dắt từng bước đi vào bên trong, cô không ngừng tiếp sức cho bản thân trong lòng.

Lam Ngọc Anh, mày không được sợ hãi!

Sau khi đi vào biệt thự, có một lối vào rộng trống trải, hai bên có tủ giày bằng gỗ lim, thảm cũng là màu đỏ gạch đậm, trên tường treo các loại tranh thư pháp. Sau khi đi tới là phòng khách sáng sủa và rộng rãi.

Bên trong thỉnh thoảng có tiếng cười truyền ra, dường như rất náo nhiệt.

Có người hầu ra đón, sau khi cầm dép thì lại chạy tới phòng khách cung kính báo cáo: “Ông chủ, cậu cả đã về

Trong lúc đang nói chuyện, hai người đã đi vào phòng khách.

Cha Hoàng ngồi trên sa lon bằng da, ông mặc một thân áo Tôn Trung Sơn, khí thể không giận tự uy không giảm chút nào, chẳng qua lúc này trên mặt có một nụ cười, nhìn ra vẻ mặt rất ôn hòa, nhưng khi nghe tiếng nhìn sang, sắc mặt bỗng nhiên hoàn toàn thay đổi.

Đặc biệt khi nhìn thấy hai người nằm tay, nụ cười hoàn toàn biến mất.

Ánh mắt bén nhọn ấy phóng tới, hơi thở Lam Ngọc Anh cũng run theo, theo bản năng muốn buông tay ra.

Nhưng Hoàng Trường Minh không thả, ngược lại còn nắm chặt tay cô.

“Trường Minh, anh về rồi!”

Là một giọng nữ nhẹ nhàng, phá tan sự im lặng.

Lam Ngọc Anh nhìn sang liền thấy Lê Tuyết Trinh đang ngồi trên sô pha, mặc một chiếc áo len cổ lọ rất có khí chất, nhìn dáng vẻ hằn là mới vừa xuất viện, tuy rằng nước da của cô ta trông vẫn có chút nhợt nhạt, nhưng ít nhất cũng không ảnh hưởng đến nhan sắc nổi bật của cô ta.

Bên cạnh Lê Tuyết Trinh còn có một người phụ nữ đang ngồi, gương mặt hai người giống nhau, hẳn là hai mẹ con.

Người sau lưng dường như đang đánh giá cô, bên trong ánh mắt sắc bén có mấy phần hoảng hot. “Trường Minh, con có biết hôm nay là ngày gì không, đây lại là nơi nào không hả?” Hoàng Kiến Phong đặt tách trà trong tay xuống, xem ra vì có mẹ con nhà họ Lê ở đây, nên ông ấy chỉ có thể nhất thời nén giận: “Con bé Tuyết Trinh và em dầu Lê đều là người nhà mình, ai cho con dẫn người không liên quan vào nhà? Quản gia, quản gia đầu, sao có thể tùy tiện cho người ngoài vào vậy hả?”

Lam Ngọc Anh chậm rãi cúi đầu, có chút xấu hổ.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!