Chương 389
Nhưng dù đã nói như vậy, mẹ cô lại đi từ bỏ cuộc đời mình vì một người đàn ông.
Có lẽ vì bản thân không làm được điều đó nên mới cảnh báo cô như vậy.
Yết hầu của Hoàng Trường Minh khẽ nhúc nhích.
Đôi mắt anh có chút tối lại, dường như không ngờ rằng cô sẽ trả lời như vậy, nhưng sau khi nghĩ lại, đúng thật là cô ấy sẽ không như thế, vì đã từng gặp phải rất nhiều tên khốn nạn, bị Lam Khải Dương đả thương nặng nề như vậy, gánh nặng cuộc sống cũng rất vất vả, mà cô ấy vẫn sống rất cứng rắn.
Đương nhiên, loại trừ lần trước cắt cổ tay, lúc đó anh thể hiện sự lãnh khốc, cũng là bởi vì nhìn thấu được thủ đoạn của cô.
Có một người vừa bước vào tòa nhà phía trước, hai tay xách theo một lẵng hoa và một lắng trái cây.
“A, đi thăm bệnh mà đi tay không thể này có ổn không?” Sau khi nhìn thấy, Lam Ngọc Anh sau não nói.
Vậy mà trên đường đi, không nghĩ ra thiếu sót này.
Cô suy nghĩ một chút, chỉ vào phía sau.
“Hoàng Trường Minh, em vừa nhìn thấy một cửa hàng hoa ở ngay cổng, đi mua một bó hoa nhé? Bệnh nhân nhìn thấy hoa sẽ cảm thấy dễ chịu hơn, cũng sẽ giúp mau khỏi bệnh!”
“Không mua!” Hoàng Trường Minh từ chối.
Lam Ngọc Anh cau mày.
Hoàng Trường Minh lại nhếch môi: “Anh chỉ mua hoa tặng hai người phụ nữ ”
Hai người phụ nữ?
Lam Ngọc Anh hơi ngạc nhiên nhìn anh.
“Một người là em.” Hoàng Trường Minh nói.
Nghe xong, gương mặt của Lam Ngọc Anh ửng hồng, lại nghĩ đến hai bỏ hoa hồng nồng nàn tình ý mà anh gửi tặng, ánh mặt ghen tị của đồng nghiệp trong văn phòng khiến cô cảm thấy không đỡ nổi, nhưng cũng thấy hạnh phúc ngọt ngào.
Cô không nhịn được hỏi: “Vậy người còn lại là ai?”
“Mẹ anh.” Hoàng Trường Minh ngừng lại rồi mới nói.
Trái tim Lam Ngọc Anh nóng lên.
Nhìn thấy đôi mắt đen láy không để lại dấu vết của anh, cô cảm thấy xót xa, nhưng đồng thời cũng cảm thấy rất rung động.
Bởi vì anh đặt cô vào vị trí mà anh coi trọng như mẹ anh.
Lam Ngọc Anh duỗi tay ôm lấy anh: “Hoàng Trường Minh, có thời gian đưa em đi gặp mẹ anh nhé?”
“Ừm.” Hoàng Trường Minh gật đầu.
Rút chìa khóa xe, sau đó cởi dây an toàn, anh đẩy cửa xe ra.
Quay đầu lại, nhưng phát hiện người bên trong còn ngồi yên trên ghế phụ lái không nhúc nhích.
Lam Ngọc Anh cũng mở cửa, nhưng vẫn không xuống xe, mà ngẩng đầu nhìn anh cười nhẹ: “Hoàng Trường Minh, đi thăm cô ấy đi! Em không đi đầu, em sẽ đợi anh ở đây.”
Thực ra, cô vốn dĩ không có ý định đi theo cùng.
Hoàng Trường Minh nói nếu cô không đi thì anh cũng sẽ không đi nên cô đồng ý đến cùng anh, nhưng cô không muốn làm một thánh nữ, công bằng mà nói, nếu cô là Lê Tuyết Trinh, cô cũng không muốn nhìn thấy cô ta, nói không chừng còn có thể bị kích động, hơn nữa, cô sợ rằng ông Hoàng cũng sẽ ở đó.
Nếu ông thấy Hoàng Trường Minh đưa cô đến thăm vợ sắp cưới, chắc hẳn sẽ rất tức giận và sẽ trách mắng anh ấy không hiểu chuyện.
Cô không muốn làm khó anh, cũng không muốn rước họa cho anh.
Thấy trong mắt cô đều là sự kiên trì, cuối cùng Hoàng Trường Minh gật đầu: “Được.”