Chương 383
Tóc xoăn lọn to buông xóa tự nhiên, cô ta biết, tuỳ ý vén một bên tóc mai sẽ rất có khí chất
Dù ở nước ngoài hay ở trong nước, lúc nào cũng sẽ có rất nhiều người vây quanh và muốn lấy lòng cô ta, nhưng người duy nhất mà Lê Tuyết Trinh muốn làm hài lòng chỉ có mình anh, cô ta từ tốn mở miệng: “Anh có muốn ăn chút gì không? Lúc em mới vào, nhân viên có giới thiệu Macarons rất ngon!”
“Không cần, buổi trưa tôi ăn no rồi.” Hoàng Trường Minh vung tay lên.
“Cũng đúng, em cũng không nghĩ là anh thích đồ ngọt cho làm. Đây là những thứ mà các cô gái rất thích ăn!” Lê Tuyết Trinh cười gật đầu, uyển chuyển khuấy cốc latte hai lần, sau khi nâng lên nhấp một ngụm liền mỉm cười sâu xa: “Trường Minh, từ khi em trở về Việt Nam lần này, hai chúng ta đều gặp nhau ở nhà họ Hoàng, vẫn chưa có thể giới riêng của hai người, đúng không?”
Từ nãy đến giờ, rất nhiều người trong quán cà phê đều vô thức nhìn bọn họ.
Lê Tuyết Trính có thể nhìn thấy rõ ràng, trong những đôi mặt đó đều tràn đầy ghen tị, trai xinh gái đẹp, bất kể đi đến đầu, cũng đều khiến người ta không thể rời tầm mắt, đồng thời trong lòng cô ta cũng rất tự hào, bởi vì bọn họ xứng đôi như vậy đó.
Hoàng Trường Minh không trả lời đối thoại, ngồi thẳng dậy một chút.
“Tôi biết, lần này cô trở về nhà họ Hoàng là vị cô cầu xin ba tôi.”
“Anh đều biết cả rồi à?” Lê Tuyết Trinh cười ngọt ngào.
“Ừ” Hoàng Trường Minh nhàn nhạt, ngay lập tức biểu hiện trong đôi mắt trở nên nghiêm túc hơn: “Vì vậy, tôi cũng nên mời cô một tách cà phê và đích thân nói lời cảm ơn trước mặt cô. Và còn cả xin lỗi.”
“Xin lỗi?” Nét cười trên gương mặt Lê Tuyết Trinh khựng lại, nhưng rất nhanh liền khối phục lại: “Trường Minh, anh đang nói về việc đính hôn của hai ta sao? Đừng lo lắng, em sẽ không coi là thật đâu!”
“Cô cho rằng tôi nhất thời bồng bột sao?” Hoàng Trường Minh nhếch môi hỏi lại.
“Trường Minh, lẽ nào không phải ư?” Lê Tuyết Trinh cũng hỏi ngược lại như vậy, nhưng giọng điệu cố ý nhẹ nhàng thoải mái.
Hoàng Trường Minh không nói lời nào, mà chỉ trầm mặc nhìn cô ta.
Lê Tuyết Trinh ngừng động tác khuấy cốc latte, trong lòng cảm thấy rất không vui, nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài một chút nào, cô tiếp tục cười trong trẻo nói: “Trường Minh, nhà họ Hoàng và nhà họ Lê có quan hệ rất mật thiết. Hôn ước là do người lớn trong nhà ấn định từ lâu rồi, chúng ta cũng không thể phản đối và mặc nhiên phải chấp nhận điều đó. Bao nhiêu năm nay chúng ta vẫn luôn bình yên vô sự, tuy rằng em ở nước ngoài quanh năm và có rất nhiều người theo đuổi nhưng em chưa bao giờ động lòng vì em biết rằng mình là người đã có vị hôn phu, người đàn ông duy nhất mà em muốn gả chỉ có mình Hoàng Trường Minh anh!”
“Trường Minh, có phải là hiện tại anh vẫn chưa muốn đính hôn không?” Nói đến đây cô ta khựng lại một chút rồi thay đổi đề tài cuộc nói chuyện: “Em biết, trước giờ anh luôn là một người tham công tiếc việc, rất có tầm với sự nghiệp, nhưng không thành vấn đề, nếu như anh không muốn đính hôn, chúng ta có thể dời lại một thời gian, đợi khi nào anh muốn, đến lúc đó chúng ta sẽ đính hôn rồi kết hôn luôn, em cũng có thể ăn nói với người lớn trong nhà bên đấy! Em đã chờ bao nhiêu năm như vậy, cũng không vội gì một chốc lát này đâu!”
“Sunny, xin lỗi.”
Sau một tràng thao thao bất tuyệt của cô ta, Hoàng Trường Minh vẫn chỉ lặp lại câu nói này.
Anh cũng đưa tay cầm cốc cà phê lên, nhưng không có ý uống nó, nhìn chất lỏng màu đen bên trong “Đúng như cô nói, nhà họ Hoàng và nhà họ Lê đã có hôn ước từ lâu, đã nhiều năm như vậy, chúng ta đều mặc nhiên chấp nhận. Bây giờ tôi một bên tự ý đề nghị huỷ hôn, tôi nghĩ mình nợ cô một tiếng xin lỗi, không thể lấy cô được.”
Nụ cười trên mặt Lê Tuyết
Trinh dần dần không giữ nổi nữa, lúm đồng tiền biến mất.
Hai khuôn mày lá liễu xinh đẹp cau lại, ngay cả giọng nói nhẹ nhàng cũng trở nên hơi cứng ngắc: “Trường Minh, anh đồng ý ra ngoài uống cà phê với em chính là để nói với em những điều này sao?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!